- Anh về để áo lại đây
Để khuya em đắp gió tây lạnh lùng
Gió lạnh lùng lấy mùn mà đắp
Để áo anh về đi học kẻo trưa.
Lần này, Ngữ chưa kịp mở mắt, tôi đã buột miệng trầm trồ:
- Hay ghê!
Ngữ phổng mũi:
- Đấy! Muốn làm văn nghệ phải thuộc những câu ca dao "ướt át" như vậy. Mày cứ bị ám ảnh
bởi cá chuồn, cá trích hoài làm sao làm văn, làm thơ hay được!
Ngữ nói đúng. Những câu ca dao nó đọc nghe mới thắm thiết làm sao! Cả đời tôi chỉ mong
ước làm được những câu thơ hay bằng một nửa vậy thôi. Nhưng khổ nỗi, những câu ca dao
đặc sắc kia đều liên quan mật thiết đến đề tài tình yêu trong khi tôi lại chẳng màng đến ba
chuyện yêu đương vớ vẩn đó. Đối với tôi chả bao giờ có chuyện "thương em muốn chết giả
đò làm lơ". Tôi "ghét em muốn chết" thì có! Gặp bọn con gái là tôi "lơ" thật, "lơ" từ đầu năm
đến cuối năm, cần quái gì phải giả đò. Chẳng giả đò, mặt tôi cũng đã lạnh như... đá cục.
Thấy tôi lộ vẻ thẫn thờ, Ngữ hất hàm:
- Sao? Có gì khúc mắc cần hỏi thêm không? Làm gì trầm ngâm hoài vậy?
Tôi tặc lưỡi, ngần ngừ:
- Sao tao thấy làm thơ "ướt át" khó quá!
Ngữ động viên tôi:
- Bước đầu bao giờ chả khó! Ông bà đã nói rồi, "vạn sự khởi đầu nan". Nhưng mày đừng lo.
Chuyện gì cũng vậy, làm hoài sẽ quen. Thơ văn mày hiện nay hơi "khô" nhưng nếu mày chú
tâm rèn luyện, nó sẽ "ẩm" dần dần. "Ẩm" một thời gian, nó sẽ chuyển qua... "ướt át". Đó là
quy luật.