HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 18

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Tại tao ghét... bọn con gái.

Ngữ giật bắn người như chạm phải lửa. Nếu không có cái lưng ghế phía sau, có lẽ nó đã lăn

quay xuống đất rồi. Sau một hồi trố mắt nhìn tôi như thể nhìn một quái vật, Ngữ vội sờ tay

lên trán tôi.

- Mày làm trò gì vậy? - Tôi hỏi, giọng ngơ ngác.

Ngữ khịt mũi:

- Tao xem thử mày có "ấm đầu" không! Toàn thể đàn ông trên thế giới đều thương con gái.

Ghét con gái, họa chăng chỉ có người điên.

Tôi cau mặt, hất tay Ngữ ra:

- Tao không điên. Nhưng tao ghét con gái.

Thái độ bướng bỉnh của tôi khiến Ngữ nổi cáu. Nó nghiêm giọng quở trách:

- Mày không được ghét bọn con gái, hiểu chưa! Phải thương tụi nó nhiều vào! Thấy đâu

thương đó, thấy ít thương ít, thấy nhiều thương nhiều. Nếu ghét tụi nó, mày nên chọn nghề

khác. Nghề uốn tóc chẳng hạn. Tụi nó muốn tóc cúp vô thì mày uốn quăn ra, tụi nó muốn tóc
xù thì mày chơi tóc tém, tụi nó khoái tóc dài, mày chơi mốt... ni cô. Còn đã đi theo cái nghiệp

văn thơ thì phải thương con gái. Đó là... bổn phận.

Nghe Ngữ "thuyết" một hồi, tôi rụng rời tay chân. Nhưng tôi không dám lên tiếng phản đối,

sợ Ngữ điên tiết sổ toẹt mơ ước của tôi. Tôi đành thở dài, "tiếp thu" bằng một giọng yếu ớt:

- Ừ, tao sẽ tập dần dần. Muốn thương tụi nó đâu phải dễ.

Thấy tôi chịu phục thiện, Ngữ có vẻ tươi tỉnh hơn. Nó dịu giọng khuyến khích:

- Không dễ nhưng không phải là không làm được. Ngạn ngữ Pháp có câu: "Vouloir, c'est
pouvoir". Muốn là được. Mày phải bắt chước tao. Con gái lớp mình, đứa nào tao cũng

thương hết.

Tôi há hốc mồm:

- Mày thương hết mười hai đứa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.