HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 183

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Để tránh đụng độ với nó, bữa nào tôi cũng phải cố tình vào lớp trễ năm, mười phút. Nhỏ

Hồng ngồi bàn trước, tôi ngồi bàn sau, khoảng cách an toàn chỉ là chân tơ kẽ tóc, tôi lò dò đi

sớm, nó quay xuống nó hỏi tội, tôi hết đường tháo chạy. Gia Khanh nổi hứng hùa theo, chất

vấn tôi về chuyện râu ria bữa trước, tôi càng tơi tả.

Ba mươi sáu chước, chước "đi trễ" xem ra dễ thở nhất. Đang bù đầu chép bài, lại thêm thầy

"giám sát" bên cạnh, có cho vàng nhỏ Hồng cũng chẳng dám gây sự. Và hễ trống ra chơi vừa
đánh "tùng, tùng" là tôi nhảy vội qua cửa sổ, tót ra sân không để cho nó kịp níu áo.

Nhưng nhỏ Hồng không phải là tay mơ. Tôi đã láu, nó còn láu hơn. Nó dùng phép của nhà Cô

Tô Mộ Dung để trị tôi. Nó chơi đòn "gậy ông đập lưng ông". Tôi khù khờ đâu biết nó dùng

ngay mẹo "đi trễ" của tôi để tóm cổ tôi.

Tôi chạy mặt nó được ba ngày, tưởng đã nín thở qua sông trót lọt, ai dè tới ngày thứ tư,

đang nhơn nhơn ôm tập đến trường, tôi bỗng "đụng đầu" nó một cái cốp ngay trước cổng,

tá hỏa tam tinh. Hóa ra nhỏ Hồng không thèm vô lớp. Nó rình ngay trước cổng để chộp tôi.

Bất ngờ thọ địch, tôi tái mặt và vội dáo dác dòm quanh. Nhưng tụi bạn lúc này đã vào học

ráo trọi, tôi chẳng hy vọng gì tìm kiếm "viện binh".

Nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, nhỏ Hồng "kê" liền:

- Ông tìm ai mà láo liên vậy? Kiếm người "cứu bồ" hả?

Giọng nhỏ Hồng sắc lẻm như dao cau. Nó lại nói trúng ngay tim đen tôi khiến tôi chết sững.

Tôi ấp úng:

- Đâu có!

Nhỏ Hồng nhìn tôi lừ lừ:

- Ông nói dối! Lúc này tôi biết là ông đang mong ông bạn "giáo sư" của ông tới giải vây cho

ông. Ông sợ gặp tôi thấy mồ!

Tôi đỏ mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.