- Mưu mẹo gì đâu! - Sau một thoáng ngập ngừng, tôi buồn rầu thú thật - Bài thơ đó của tôi.
Tôi ký tên là K.K. Nhưng khi đăng lên báo, thằng Ngữ lại thêm vào một chữ K. nữa. Chứ ai lại
lấy cái bút hiệu kỳ cục đó!
Tôi nói thật nhưng nhỏ Hồng coi bộ không tin. Nó nhìn tôi với vẻ nghi hoặc:
- Ông làm như tôi là con nít không bằng! Ông Ngữ điên hay sao mà đi sửa bút hiệu của ông!
Tôi thở dài:
- Nó không điên. Nhưng nó ghét tôi. Nó ghét cái bút hiệu K.K. của tôi.
- Ghét cái bút hiệu? - Nhỏ Hồng chưng hửng - Bút hiệu của ông có cái gì mà ghét?
Thắc mắc của nhỏ Hồng khiến tôi giật mình nhận ra cuộc "tâm sự" đã đi quá xa. Xa đến mức
không thể quay lại được nữa. Lúng ta lúng túng một hồi, tôi đành nuốt nước bọt, vụng về
giải thích:
- Bởi vì trong hai chữ K. đó, một chữ là Khoa, chữ K. kia là... là...
Thấy tôi cà lăm, nhỏ Hồng lém lỉnh:
- Ông ngọng nghịu không nói được thì để tôi nói giùm cho. Chữ K. kia là Gia Khanh phải
không?
Tôi không gật đầu mà cũng không lắc đầu. Tôi đứng như chôn chân xuống đất, mặt đỏ nhừ.
Nhỏ Hồng phớt lờ nỗi xấu hổ của tôi. Nó thủng thỉnh nói tiếp:
- Còn ông Ngữ ghét ông bởi vì ông Ngữ cũng mắc bệnh... tương tư Gia Khanh giống như ông,
đúng không?
Lần thứ hai tôi không trả lời câu hỏi của nhỏ Hồng. Tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt
nó. Tôi ngượng nghịu ngó lơ chỗ khác.
Nhưng nhỏ Hồng không để tôi yên. Giọng nói chua lè của nó vang lên bên tai khiến tôi đờ
người ra:
- Lần trước ông thương tôi, ông bảo là "thương chơi". Còn lần này ông "thương chơi" hay là