"thương thiệt" vậy?
Tôi đoán thế nào nhỏ Hồng cũng hỏi câu này. Nhưng tôi không tìm ra cách đối phó. Nếu bảo
"thương chơi", nó về nó méc lại với Gia Khanh thì khốn. Đó là chưa kể nó nổi khùng lên nó
chửi tôi tắt bếp. Nó sẽ bảo tôi "bước qua xác của phụ nữ". Nó sẽ đòi đem tôi ra bắn bỏ.
Nhưng nói "thương thiệt" thì tôi không đủ can đảm. Tôi đã lỡ mang tiếng là "người mặt sắt",
bây giờ
thú nhận mọi chuyện, khác nào tôi tự kết án mình. Tụi con gái sẽ tha hồ chế nhạo tôi. Chúng
sẽ bảo tôi là đồ đạo đức giả. Sắt của tôi là sắt dỏm, sắt phế liệu.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lâm vào cảnh tấn thoái lưỡng nan, "chơi" hay "thiệt" đằng nào
cũng dở.
Thấy tôi trầm tư lâu lắc, sợ tôi hóa đá, nhỏ Hồng thương hại mách nước:
- Như vậy là ông "thương thiệt" phải không? Ông cứ thú nhận đi, nếu đúng vậy, tôi gặp Gia
Khanh tôi "nói vô" giùm cho!
Lời hứa hẹn của nhỏ Hồng hấp dẫn và bất ngờ đến mức tôi tưởng là tôi nghe lầm. Lúc nãy,
khi tôi sượng sùng tiết lộ bút hiệu K.K. của tôi là do tên tôi và tên Gia Khanh ghép lại, tôi cứ
đinh ninh nhỏ Hồng sẽ mỉa mai tôi ghê lắm, nào ngờ nó không những không "kết án" tôi mà
còn ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi nữa. Quả thật điều đó khiến tôi bàng hoàng vô kể. Và tôi tin
rằng nếu nhỏ Hồng chịu làm đúng như lời nó hứa thì chuyện tình cảm của tôi sẽ tiến vùn
vụt như
máy bay phản lực. Tôi sẽ bỏ tụi thằng Ngữ, thằng Nghị, thằng Hòa ở lại đằng sau xa lắc xa lơ.
Các đối thủ của tôi lúc đó chỉ có nước ứa nước mắt tuyệt vọng nhìn theo. Hào hứng trước
viễn anh sáng sủa đó, tôi không buồn giữ kẽ nữa. Tôi khẽ liếc nhỏ Hồng, thẹn thùng "nhận
tội":
- Ừ, tôi... "thương thiệt"!
Nói xong, tôi bỗng cảm thấy nóng ran mày mặt. Tôi tưởng như tôi đang ăn cắp bị bắt quả