Tôi nhẹ nhõm:
- Thơ của nó?
- Chứ ai vô đây!
Tôi nhíu mày:
- Vậy sao nó dá thách tao đi hỏi Gia Khanh?
Bá hắng giọng:
- Đó là mưu độc của nó. Khi đưa bài thơ ra, trước hết nó muốn thăm dò chuyện tình cảm của
mày. Thời gian gần đây, thấy mày thường lui tới chỗ Gia Khanh, nó lo lắng không biết mày
đã "làm ăn" tới đâu rồi. Vì vậy nó tung bài thơ ra để làm một phép thử. Nếu mày khẳng định
ngay bài thơ đó là "hàng giả", tức là tình cảm giữa mày và Gia Khanh tiến triển rất xa rồi.
Còn nếu mày lộ vẻ bán tín bán nghi có nghĩa là giữa mày với Gia Khanh vẫn chưa có gì đáng
kể.
Rồi mày mà nghe lời nó xúi dại, lật đật đi hỏi Gia Khanh về chuyện bài thơ, mọi chuyện sẽ
hỏng bét. Gia Khanh sẽ đánh giá mày là một đứa hời hợt, không tin vào tình yêu của nó mà
đi tin những điều vớ vẩn. Em sẽ tống cổ mày ra đường cho mày đi lượm... bao ny lông.
Bá nói đến đâu, mồ hôi tôi chảy ra đến đó. Hóa ra thằng Ngữ này mưu sâu kế hiểm quá
chừng. Nếu tôi không có một sư phụ tài ba như Bá, hẳn tôi đã mắc bẫy nó. Thật hú vía!
Tôi xúc động cầm tay Bá, nịnh nọt:
- Mày thông minh ghê!
- Còn phải nói!
Bá đáp lại cũng bằng một giọng xúc động không kém.
Đang miên man trong nỗi nghẹn ngào, tôi bỗng giật mình nhớ ra một chuyện, liền kêu lên:
- Nguy rồi Bá ơi!
- Gì vậy?