HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 193

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Bá hừ giọng:

- Mày biết tỏng bụng dạ của em rồi mà còn làm bộ! Không yêu mày, sức mấy em chịu để

mày đến nhà chơi. Hoặc giả mẹ nhỏ Hồng có mời mày đến, em cũng tìm cách lỉnh đi chỗ

khác chứ

đời nào ngồi trò chuyện với mày!

Bá lý luận chặt chẽ và hùng hồn đến mức tôi không thể không tin nó. Thế là tôi gục gặc đầu,

mặt mày sáng rỡ:

- Ờ hén! Em yêu tao mà tao đâu có biết! Tao khờ ghê!

Kể từ hôm đó, tôi tự coi mình là Sơn Tinh. Tôi không sợ các đối thủ của tôi phỗng tay tay

trên nữa. Tôi ăn nói dạn dĩ hơn. Và đi dứng cũng khệnh khạng hơn.

Ngược lại, các đối thủ của tôi ngán tôi thấy rõ. Ông ngoại của tụi nó đâu có làm nghề thuốc

như ông ngoại của tôi. Tụi nó chẳng có lý do gì để bén mảng đến nhà nhỏ Hồng. Thấy tôi

ngày nào cũng tới thủ thỉ tâm tình với Gia Khanh, khối đứa thèm nhỏ dãi, tức anh ách mà

chẳng biết làm sao.

Rốt cuộc, nhà thơ Ngu Kha đành tiếp tục cặm cụi... làm thơ. Ca sĩ Hòa lé tiếp tục... ca. Nghị

chẳng có năng khiếu gì. Vũ khí của nó là chiếc honda. Nó xách xe lượn vòng vèo suốt ngày

ngoài phố. Một hôm, Ngữ chìa một tờ giấy ra trước mặt tôi:

- Cho mày xem nè!

Tôi tò mò:

- Gì vậy?

- Thì mày đọc đi! Thơ!

Tôi vừa cầm tờ giấy vừa hững hờ hỏi:

- Thơ của mày hả?

Ngữ nháy mắt:

- Thơ của tao thì nói làm gì! Đây là thơ của em Gia Khanh gửi cho tao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.