- Tặng Gia Khanh cái này nè!
Vừa nói tôi vừa dúi tấm hình vào tay nó, rồi lật đật bỏ đi. Tôi không đủ can đảm đứng lại để
chứng kiến cảnh Gia Khanh "nghiên cứu" tấm hình tình tứ đó.
Nhưng tôi mới đi được hai mươi thước, đã nghe Gia Khanh gọi giật phía sau:
- Khoa ơi Khoa!
Gia Khanh kêu lớn đến mức tôi không thể giả điếc. Tôi đành phải bồn chồn quay lại, trái tim
đập thình thình như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Gia Khanh chẳng thèm quan tâm đến vẻ
hốt hoảng của tôi. Nó mỉm cười đưa tấm hình:
- Trả cho Khoa nè!
Nó nhẹ nhàng đặt tấm hình vào tay tôi và thản nhiên quay vào nhà và không cần biết tôi có
chịu nhận hay không. Tôi cầm lấy tấm hình như cầm một mảnh tình đã vỡ, lòng đau như xé.
Như vậy là Gia Khanh đã thẳng tay từ chối tình tôi. Nó không buồn nhận tấm hình kỷ niệm
của tôi, hành động đó có khác chi một lời nói phũ phàng. Hóa ra nó lau mặt cho tôi cũng như
nó lau mặt cho... em út nó, chùi lọ nghẹ cũng như chùi lòng thòng mũi dãi, chùi cho sạch sẽ
vệ sinh chứ nào phải... lau khô lệ thắm, vậy mà thằng Bá và tôi cứ hí hửng kêu "mùi".
Gia Khanh bỏ vô nhà đã lâu mà tôi cứ ngẩn ngơ đứng tựa trời trồng. Phải mất đến mười lăm
phút sau, tôi mới hoàn hồn và bần thần đưa tay đút tấm hình vô túi áo.