Nhưng khi giơ tấm hình lên, tôi bỗng nhác thấy một dòng chữ thấp thoáng ở mặt sau. Tôi
run run lật ngược tấm hình lại và bàng hoàng khi bắt gặp hàng chữ nguệch ngoạc của Gia
Khanh:
- Bốn giờ chiều mai, Gia Khanh đợi Khoa ở Ngàn Khơi!
Chương 20: Hoa Hồng Xứ Khác
Con sông chảy ngang thành phố quê tôi có một cái cồn nhô lên ở giữa dòng, mọc toàn
dương liễu. Giữa khung cảnh hữu tình đó, người ta mở một quán nước. Đó là quán Ngàn
Khơi.
Người ta không bắc cầu qua cồn. Muốn ra quán Ngàn Khơi, chúng tôi phải xắn quần tới gối,
bì bõm lội qua khúc sông cạn lấp lánh đá cuội. Lộ trình vất vả nhưng thơ mộng, vì vậy nhiều
người thích đến đây. Quán Ngàn Khơi là địa điểm píc-níc thường xuyên của tụi Anh văn.
Thỉnh thoảng vào những chiều đẹp trời, tôi cũng hay đến đây ngồi, khi thì với Bá, khi thì với
Ngữ.
Tôi chưa bao giờ dám ước mơ sẽ có một ngày tôi cùng với Gia Khanh ngồi ở quán Ngàn
Khơi. Vậy mà bây giờ điều kỳ diệu đó sắp sửa xảy ra. Ngày cuối năm, Gia Khanh đã dành cho
tôi một "quà tặng" bất ngờ và đầy ý nghĩa. Tôi cầm chặt tờ "phiếu hẹn" trên tay như cầm
một làn sương hư ảo, cứ sợ nó thình lình tan biến. Như vậy là Gia Khanh đã không nỡ từ
chối tình tôi như tôi nghĩ cách đây mấy phút. Nó bí mật hẹn hò với tôi ở chỗ sông nước nên
thơ, còn tình tứ hơn cảnh Juliette hẹn Roméo ở lan can sân thượng. Roméo đu dây leo lầu
như khỉ