HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 209

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

đột, rủi sẩy tay là đi đứt cuộc đời, tôi lội qua eo nước cạn, an toàn gấp mấy lần nhân vật dại

dột của Shakespeare.

Trưa đó, tôi về nhà trên đôi chân sáo. Tôi không cảm thấy mặt đất dưới chân tôi. Tôi đang

bay. Tôi lơ lửng trôi qua những cửa hiệu và những cột đèn. Tôi suýt đâm sầm vào bánh xe ô

tô mười sáu lần cả thảy. Tôi hát vang trên đường, bất chấp ánh mắt kinh dị của những

người chung quanh. Hôm đó, quả thật tôi gặp hên, nếu không cảnh sát đã tóm cổ tôi tống

vào nhà thương điên.

Cảnh sát không để ý đến tôi nhưng Bá để ý ngay. Tôi vừa ló mặt vô phòng, Bá đã trố mắt:

- Làm gì mà mày hát hò lếu láo như thằng điên vậy? Em nhận tấm hình rồi hả?

Tôi cười bí ẩn:

- Em không nhận! Nhưng chuyện này còn tuyệt vời hơn chuyện nhận tấm hình!

- Chuyện gì vậy? - Bá tò mò.

Tôi nháy mắt:

- Tao biết rồi!

Thái độ úp úp mở mở của tôi làm Bá nổi cáu. Nó sẵng giọng:

- Dẹp kiểu ăn nói quanh co đó đi! Mày biết gì nói đại ra coi!

Tôi nhún vai:

- Biết đến bao giờ chứ biết gì!

"Biết đến bao giờ" là tên bài thơ dạo trước Bá gạ cho tôi, một tác phẩm từng bị thằng Ngữ

"kết án tử hình". Bài thơ mở đầu bằng một câu hỏi ai oán "biết đến bao giờ em biết yêu?".

là đứa thông minh, vừa nghe thoáng qua, nó đã đoán ngay tôi muốn nói gì. Nó liền sáng mắt
lên:

- Bộ em phát tín hiệu trả lời rồi hả?

- Ừ! Mày có biết "biết đến bao giờ" là bao giờ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.