HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 211

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Suốt buổi sáng, chúng tôi kéo nhau ra phố uống cà phê, ngồi đấu láo. Sau đó, Nghị chạy đi

mượn máy ảnh và cả bọn quay về nhà, ra sau vườn thay nhau chụp hình làm kỷ niệm. Hè

năm nay, Ngữ bỏ trò viết lưu bút. Nó đang thất tình, chẳng bụng dạ nào gửi gắm tâm tư.

Khác với Ngữ, buổi sáng đó đối với tôi là một buổi sáng rực rỡ vô cùng. Chân đi theo bạn bè,

nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến cái hẹn bốn giờ chiều ở hòn đảo ngoài khơi gió lộng.

Kể từ khi cha sanh mẹ đẻ đến nay, lần đầu tiên tôi biết thế nào là nôn nao mong ngóng. Lần

đầu tiên tôi biết thế nào là sự lề mề của thời gian. Tôi ghét cay ghét đắng sự chuyển dịch uể

oải và lười nhác của kim đồng hồ.

Tới mười một giờ rưỡi, chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Vẫn chỉ năm đứa tôi. Những người thân

của Nghị chỉ xuất hiện ở phần đầu rồi rút lui cho tụi tôi tự nhiên... tán phét.

Tôi ngồi vào bàn với nỗi lo ngay ngáy. Tôi sợ Bá sẽ khai ra sự hẹn hò của tôi. Nhưng suốt

bữa ăn, Bá chẳng nói gì. Nó đang bận bịu với món gà rô-ti, và món thịt sườn sau đó. Chỉ đến

cuối bữa ăn, khi hàm răng nó đã chán đối phó với những khúc xương đã được gặm kỹ kia

rồi, Bá mới bắt đầu mở máy. Bây giờ thay vì gặm xương, nó chuyển sang "gặm" tôi.

Dĩ nhiên, Bá không "gặm" tôi ngay. Nó mở đầu vòng vo kiểu "lung khởi", theo đúng phong

cách "giáo sư" của nó:

- Chà, bây giờ bàn tới chuyện chính đây!

Từ nãy đến giờ, tụi thằng Nghị vẫn chuyện trò rôm rả đủ thứ trên đời, bỗng nghe Bá giở

giọng nghiêm trọng, tụi nó lập tức nhìn chòng chọc vào Bá.

- Chuyện chính là chuyện gì? - Nghị dè dặt hỏi.

Ngữ cà khịa:

- Máy bay đụng phải xe đò hả?

Bá cố giữ vẻ điềm tĩnh. Nó tằng hắng:

- Không, chuyện này quan trọng hơn nhiều! Chuyện... Gia Khanh!

- Gia Khanh sao? - Hòa hỏi, giọng ngây thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.