nhanh chóng quên đi những tình cảm riêng tư để xúm vào trang bị cho người... ra trận.
Tôi mặc chiếc quần vía của Bá, dây nịt của Hòa, xỏ đôi giày mới mua của Ngữ. Thằng Nghị
thì đưa tôi mượn chiếc đồng hồ Seiko và chiếc Honda của nó. Nói tóm lại, ngày tôi đến với
mối tình đầu, chỉ có chiếc áo sơ mi là của chính tôi, nếu không kể trái tim đang đánh lô tô
trong ngực. Vậy đó, tôi đi.
Chương 21: Hoa Hồng Xứ Khác
Tôi gửi chiếc Honda của Nghị ở bãi giữ xe ngay cạnh bờ sông rồi tháo giày, xắn quần lội qua
khúc sông cạn.
Vừa lội, tôi vừa cúi đầu soi bóng mình xuống mặt sông. Gần bốn giờ chiều, nước vẫn còn
trong leo lẻo. Những viên cuội đủ màu nằm phơi mình dưới đáy nước, mỗi lần dẫm lên, tôi
cảm thấy lòng bàn chân nhồn nhột. Những đàn cá li ti thong thả lượn thành từng bầy. Thỉnh
thoảng chúng rủ nhau bơi quanh và rỉa vào chân tôi như để chúc mừng một con người may
mắn.
Quán Ngàn Khơi giờ này còn thưa khách. Chỉ lác đác có vài cặp ngồi thủ thỉ, chung quanh vô
số ghế trống. Tôi chọn một chiếc bàn sát rìa sông, cạnh một gốc dương liễu lớn được bao
quanh bởi những bụi xương rồng đang nở hoa. Dù sao, đây cũng là chỗ kín đáo nhất, tôi
thầm nhủ và ung dung ngồi xuống sau khi kêu cho mình một ly cà phê.