Nhưng Gia Khanh không đến một mình. Đi bên cạnh nó là một người con trai lạ. Tôi đoán là
anh nó từ Hội An mới vô. Cuối năm học, chắc anh nó vô chở nó về. Như vậy Gia Khanh hẹn
gặp tôi chiều nay chắc là để giới thiệu tôi với anh nó.
Tự nhiên tôi cảm thấy lo lo. Chiều nay tôi chỉ chuẩn bị tinh thần để đối phó với người yêu,
chứ đâu có sẵn sàng đụng đầu với... anh vợ. Đã dành Gia Khanh yêu tôi nhưng nếu anh nó vì
lý do gì đó mà đâm ghét cái bản mặt tôi thì hung kiết chẳng biết đâu mà lường. Thôi thì tốt
nhất nên lấy lòng ông anh vợ ngay từ đầu để tránh hậu họa! Định bụng như vậy cho nên khi
hai anh em Gia Khanh vừa bước tới, tôi cố nở một nụ cười hiền lành và dễ thương hết biết,
đồng thời gật đầu chào một cách lịch sự. Khi cả hai ngồi vào bàn, tôi vồn vã hỏi ngay:
- Gia Khanh uống gì?
- Gia Khanh uống nước cam.
- Còn anh?
Ông anh vợ nheo nheo mắt nhìn tôi:
- Anh kêu giùm tôi một ly cà phê!
Chà, ông anh vợ này khách sáo gớm! - Tôi thầm nhủ - Chắc Gia Khanh chưa nói gì về tôi nên
anh ta mới gọi tôi là "anh", lát nữa biết tôi là em rể tương lai, hẳn anh ta sẽ đổi cách xưng hô
cho ra vẻ "người nhà". Nghĩ vậy, tôi liền giở giọng nịnh nọt:
- Anh hợp gu với em ghê! Em cũng chỉ thích uống cà phê!
Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy lại chỗ quầy phục vụ. Tôi kêu một ly nước cam, một ly
cà phê, rồi sẵn xấp tiền "bảo trợ" của Nghị, tôi mua thêm chục cái bánh ngọt và một gói
Capstan đầu lọc. Tôi phải cho ông anh vợ của tôi biết dân xứ tôi hào phóng như thế nào.
Khi tôi quay lại, theo sau là cô phục vụ bưng bê lỉnh kỉnh, Gia Khanh khẽ nhăn mặt:
- Khoa kêu làm gì đủ thứ như thế này!
Tôi vui vẻ:
- Có gì đâu mà đủ thứ! Cuối năm, liên hoan nhẹ chút mà!