đạt được rồi, không cần phương tiện nữa" như thằng Bá hại bạn kia suy luận mà vì nó
không muốn tôi làm chuyện vô ích...
Hàng trăm cái "hóa ra" như vậy đè nặng trên ngực tôi khiến tôi muốn nghẹt thở. Tôi không
nghe gì hết, người tôi như mê muội hẳn đi. Ngay cả khi Gia Khanh và Nghĩa chào về, tôi chỉ
nghe loáng thoáng và không buồn gật đầu đáp lại.
Phải một lúc lâu tôi mới hồi tỉnh lại được. Tôi chớp chớp mắt như vừa thoát ra khỏi một
cơn mê. Tôi nhìn thấy mười cái bánh ngọt vẫn còn nguyên trên đĩa. Những ly nước cũng
không vơi một giọt. Cả gói Capstan cũng vậy, vẫn còn nguyên lớp giấy kiếng bọc ngoài. Bất
giác tôi thở dài. Tôi hôn mê không rớ tới những thứ trên bàn đã đành. Cặp tình nhân hạnh
phúc kia sao cũng tuyệt thực như tôi? Hay là họ không nỡ ăn uống của một người sắp...
chết?
Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp cho những tình địch cũ của tôi quá chừng. Tụi nó đã cố
quên đi những vết thương lòng để cầu nguyện cho tôi hạnh phúc. Tụi nó đã xăng xái chuẩn
bị cho tôi "lên đường" hệt như sửa soạn cho một kẻ đi xa. Vậy mà rốt cuộc, tôi chẳng làm
nên trò trống gì. Rốt cuộc, mèo vẫn cứ hoàn mèo, Tam Tạng vẫn cứ hoàn Tam Tạng!
Lát nữa đây khi trở về nhà, tôi biết ăn làm sao, nói làm sao với tụi nó! Khi nỗi đau khổ tạm
nguôi ngoai, tôi lại lo ngay ngáy về điều đó. May là hồi trưa, tôi khăng khăng không cho tụi
nó đi theo, chứ nếu tụi nó chứng kiến cái cảnh tôi chết giấc chiều nay, hẳn tụi nó sẽ cười tôi
méo mặt. Nhưng dù sao, tôi cũng phải về nhà. Lúc tiễn tôi đi, Hòa lé đã nói rồi, đừng bắt
chước Kinh Kha một đi không trở lại. Tôi sẽ trở lại. Nhưng trời ơi, trở lại như thế nào đây?
Đang than thân trách phận, đột nhiên tôi ngồi thẳng người dậy, dỏng tai nghe ngóng. Hình
như có tiếng cười hí hí đâu đây. Tiếng cười đột ngột ngưng bặt rồi lại vang lên như tiếng
chuột rúc. Lần này, tôi xác định được tiếng cười phát xuất từ gốc dương liễu cạnh chỗ tôi
ngồi. Tôi liền đứng dậy lần mò về phía khả nghi, cổ nhướng cao như cổ cò, cặp mắt láo liên
như công an đi bắt ăn trộm.
Và trời đất cha mẹ ơi, cái gì thế này? Đập vào mắt tôi là tám cái cẳng chân nằm duỗi dài
đằng sau bụi xương rồng lởm chởm. Tôi vừa phát hiện ra tám cái "càng cua" thì cùng ngay