Lẽ ra, tôi không đến chỗ hẹn một mình. Hồi trưa, tụi thằng Nghị đòi đi theo "hộ tống", tôi
không cho. Thằng Bá đề nghị tôi chỉ dắt theo mình nó, để lỡ tôi có lúng túng bề gì, sẽ có nó
ra tay đối phó. Bá ba hoa xích đế một hồi, tôi hơi hơi bùi tai, nhưng sau khi cân nhắc cẩn
thận, tôi cương quyết lắc đầu. Đi hẹn hò với người yêu mà dẫn theo vệ sĩ trông chẳng giống
ai. Rủi Gia Khanh nó cao hứng nó muốn hôn tôi, có thằng Bá kỳ đà cản mũi, làm sao nó dám
nhúc nhích.
Rốt cuộc, tôi quyết định một mình một ngựa xông vào nơi hiểm địa. Tụi thằng Nghị bị buộc
ngồi nhà, nhưng tôi mang theo đầy đủ vật dụng của tụi nó trên người, coi như tụi nó đương
nhiên... có mặt.
Nghị bị tôi cấm cửa, nhưng nó chẳng hề giận tôi. Trước khi tôi xách xe ra khỏi nhà, nó nhét
vào túi tôi một xấp tiền, căn dặn:
- Đi chơi với người yêu, cần phải hào phóng! Danh dự của mày cũng là danh dự của tụi tao!
Ngữ từ bỏ vai "tình địch" để trở lại vị trí "sư phụ". Nó bảo ban tôi:
- Con mắt là cửa sổ của tâm hồn! Nhìn chăm chăm vào mắt em, mày sẽ đọc được những ý
định của em!
Hòa lé không quen làm thầy đời. Nó chỉ giở điển tích:
- Mã đáo thành công! Nhớ trở về, đừng bắt chước Kinh Kha!
Sông Tam Kỳ đâu phải là sông Dịch. Lỡ xảy ra bất trắc, tôi lội nước trở về, sức mấy đi luôn!
Bá không nói gì. Nó chỉ cười cười vỗ vai tôi như để truyền thêm dũng khí. Bàn tay nó mới
ấm áp làm sao!
Từng khuôn mặt bạn bè thay nhau lướt qua trí tôi như những đốm lửa rực rỡ. Nhờ những
đốm lửa ấy, tôi cảm thấy đỡ sốt ruột trong thời gian chờ đợi.
Gần bốn giờ hai mươi, Gia Khanh mới xuất hiện. Tôi nhìn thấy nó từ xa. Hôm nay, Gia Khanh
mặc chiếc áo xanh da trời, tóc cài băng-đô đỏ, trông kiều diễm như tiên giáng trần.