Cái từ "nói chuyện" vốn dĩ bình thường, chẳng hiểu sao khi nằm ở cửa miệng nhỏ Hồng, cái
từ đó nghe dễ sợ quá chừng. Nghe nó đòi "nói chuyện" với tôi, tôi nghe lạnh sống lưng. Và
tôi bồn chồn hỏi:
- Hồng định nói chuyện gì với tôi vậy?
Nhỏ Hồng quả là danh bất hư truyền. Nó vào đề ngay, chẳng thèm úp mở:
- Nghe nói ông đòi "thương" tôi phải không?
Câu hỏi khủng khiếp của nhỏ Hồng khiến tôi bất giác bước lui một bước. Tai tôi bỗng dưng
ù đi, hệt như nghe sét đánh ngang đầu. Quả thật từ khi cha sanh mẹ đẻ đến nay, chưa bao
giờ tôi hình dung được sẽ có ngày tôi gặp phải một "người yêu" bặm trợn như thế này. Nó
nói chuyện tình cảm mà y như chuyện bán cá, cứ thẳng đuồn đuột. Nghe cái giọng sửng cồ
của nó, tôi cứ tưởng như không phải tôi đòi "thương" nó mà tôi đòi "uýnh" nó vậy.
Phải mất đến một phút tôi mới kịp thời trấn tĩnh và ấp úng hỏi lại:
- Ai nói với Hồng vậy?
Nhỏ Hồng nhướng mắt:
- Ai nói, ông hỏi chi! Nhưng ông trả lời câu hỏi của tôi đã! Chưa trả lời, đâu có được quyền
hỏi lại!
Giọng của nó rõ ràng là cái giọng sẵn sàng gây gổ. Tôi biết, hễ gây gổ, tôi nắm chắc phần
thua. Mồm mép như "giáo sư" Bá, gặp nhỏ Hồng còn chạy dài, thứ khù khờ như tôi không
đáng cho nó... ăn tráng miệng. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi thấy trong ba mươi sáu cách,
không có cách nào hay hơn là cách... chối. Tôi bèn đưa tay lên gãi đầu, giả bộ ngờ nghệch:
- Làm gì có chuyện đó! Hồi nào đến giờ tôi đâu có thương ai!
- Nhưng riêng tôi thì ông thương! - Nhỏ Hồng "độp" lại ngay.
Cái giọng chắc nịch của nó khiến tôi xanh mặt. Tôi liền lắc đầu quầy quậy:
- Không có đâu! Chắc đứa nào nó phao tin bậy bạ, chứ tôi làm sao dám thương Hồng...
Tôi chưa nói dứt câu, nhỏ Hồng đã cười khẩy: