HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 53

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Tại vì nước da tôi đen thui như giấy các-bon chứ gì?

Nhỏ Hồng làm tôi chết điếng. Hóa ra nó đã biết tỏng hết mọi chuyện. Tự dưng tôi đâm giận

cái đứa lẻo mép nào đó quá chừng. Những chi tiết tai hại như thế nào, nó đem kể với nhỏ

Hồng làm gì không biết. Trước ánh mắt soi mói của nhỏ Hồng và nhỏ Đan Tâm, tôi chỉ biết

lắp bắp:

- Không có đâu... không có đâu...

Tôi chối đây đẩy. Nhưng nhỏ Hồng chẳng thèm nghe. Nó lại nói:

- Ông còn kêu tôi là Chung Vô Diệm nữa phải không?

Đôi mắt nhỏ Hồng vẫn nhìn tôi đăm đăm. Tia nhìn của nó sắc nhọn như thể mũi dùi, đôi lúc

tôi tưởng như nó sắp sửa xuyên thủng ngực tôi. Nhưng tôi nào có ví nhỏ Hồng với Chung Vô

Diệm. Tôi đâu có biết Chung Vô Diệm là ai. Trong bọn chỉ có Hòa là biết Chung Vô Diệm.

Và chính nó nêu lên nhận xét "đại họa" đó. Chẳng hiểu nhỏ Hồng nghe ngóng làm sao mà

bây giờ lại kết tội tôi.

- Hồng nghe nhầm rồi! Tôi đâu có nói như vậy! - Tôi thỏ thẻ đáp.

- Ông đừng hòng chối! Chính ông nói rõ ràng! - Nhỏ Hồng quắc mắt.

- Tôi không nói thiệt mà! - Tôi chép miệng, giọng khổ sở.

- Vậy chứ ai nói?

Nhỏ Hồng tiếp tục hoạnh họe bằng cái giọng bốc lửa. Trước tình cảnh thập tử nhất sinh đó,

tôi biết mình không thể đánh bài lờ. Tôi mà làm thinh, lập tức trăm dâu sẽ đổ xuống đầu

tằm. Tôi không muốn làm con tằm tội nghiệp. Tôi mà làm con tằm, nhỏ Hồng sẽ "chén" tôi

ngay tại chỗ liền. Sau một thoáng phân vân, tôi đành phải bấm bụng tố cáo:

- Thằng Hòa nói.

- À, té ra là tên Hòa! - Nhỏ Hồng bật kêu lên kinh ngạc, rồi nó gật gù hăm dọa - Được rồi, sẽ

có ngày tên nhiều chuyện này biết tay tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.