"nhận tội":
- Ừ, thì tôi có "thương"... nhưng mà tôi chỉ "thương chơi" thôi...
Có lẽ thái độ thành khẩn của tôi khiến nhỏ Hồng động lòng từ bi. Nó gật gù, vẻ hiểu biết:
- À, hóa ra là ông thương chơi! - Rồi nó nhìn tôi, dịu giọng hỏi - Tức là ông giả bộ thương tôi
để ông làm thơ chứ gì?
Tôi gật đầu, mau mắn:
- Đúng rồi! Tôi chỉ thương để làm thơ thôi!
Tôi đáp mà mặt mày hí ha hí hửng. Như vậy là nhỏ Hồng hiểu lầm tôi. Lúc đầu, chắc nó
tưởng tôi thương thiệt nên định chặn đường tôi để "xin tí huyết". Bây giờ phát hiện ra tôi
chỉ
dám thương chơi, hẳn nó sẽ tha tôi.
Torng khi tôi đinh ninh mình được "phóng thích" đến nơi, nhỏ Hồng lại chẳng tỏ vẻ gì muốn
mở đường cho tôi đi. Nó nhìn tôi, cái giọng dịu dàng vừa rồi biến mất và thay vào đó là một
giọng nói chua như dấm:
- Tội của ông nặng lắm. Tội đó lẽ ra phải phạt... tử hình.
Con nhỏ này nó ăn nói sao nghe rùng rợn quá chừng! Tôi bàng hoàng nhủ bụng và bất giác
sờ
tay lên cổ. Không buồn để ý đến vẻ chết nhát của tôi, nhỏ Hồng thong dong "luận tội" tiếp: -
Chẳng thà ông "thương thiệt", tôi chẳng nói gì, có khi tôi còn... thương lại ông không chừng.
Ít ra đó cũng là tình cảm chân thành. Đằng này ông lại "thương chơi". Nghĩa là ông coi phụ
nữ tụi tôi như một thứ đồ chơi, như một lũ búp bê hoặc tệ hơn, như một đống... đất sét...
Nhỏ Hồng nói tới đâu, mồ hôi tôi vã ra đến đó. Trời ơi, có cho vàng tôi cũng chẳng dám coi
tụi nó là đất sét, sao con nhỏ ác ôn này nó kết án tôi nặng quá chừng! Cứ theo như lời nó gán
ghép thì tội của tôi phải đem ra bắn bỏ mới xứng!
Giọng nhỏ Hồng càng lúc càng gay gắt: