- Ông xem phụ nữ như một thứ "phương tiện" giúp ông đạt "mục đích" sáng tác. Ông coi rẻ
phụ nữ. Ông "sử dụng" tụi tôi như sử dụng cái kềm, cái búa. Ông đã bước qua... xác tụi tôi...
Nhỏ Hồng nói mỗi lúc một hăng. Và nó càng phân tích thì tội tôi càng lớn. Tính tôi nhát gan
từ bé, giẫm một con gián cũng không dám giẫm, từ hồi cắp sách đi học đến giờ tôi cũng chưa
đạp phải một ngón chân của bất cứ đứa con gái nào, vậy mà bây giờ nó bảo tôi đạp qua xác
tụi nó, thật là oan còn hơn oan Thị Kính! Nhưng tôi không dám hó hé, chỉ biết đực mặt dỏng
tai nghe.
Hạch tội tôi đã đời, nhỏ Hồng nghiến răng kết luận:
- Tóm lại, ông là đồ sở khanh! Lần sau tôi còn nghe ông đòi thương tôi nữa, tôi sẽ cho ông
biết tay!
Khi nãy nhỏ Hồng dọa thằng Hòa, bây giờ nó lại đe tôi. Nhưng tôi không sợ. Nó đe một mình
tôi, tôi mới ngán. Nó đe một lúc hai đứa, có gì thằng Hòa sẽ "chia lửa" giùm tôi. Tôi chỉ tức
cái chuyện nó chửi tôi. Nó kêu tôi là đồ sở khanh có khác nào nó bôi tro trát trấu vào mặt
tôi.
Tôi học truyện Kiều, thấy Nguyễn Du tả Sở Khanh phát ớn: "Đem người đẩy xuống giếng
khơi. Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay". Tôi đâu phải hạng người vô lương bất nghĩa như vậy
mà nó nỡ ví tôi với thằng cha đó.
Lòng tôi hoang mang và rầu rĩ đến mức nhỏ Hồng và nhỏ Đan Tâm bỏ đi lúc nào tôi chẳng
hay. Đến khi tỉnh trí, định thần nhìn lại, tôi thấy tôi đứng bơ vơ một mình giữa phố. Bụng
đói meo, tôi thất thểu lê bước về nhà.
Bữa đó, trước khi về đến cổng, tôi đã kịp chửi thầm thằng Ngữ một trăm lẻ tám lần thậm tệ.
Đầu đuôi mọi sự cũng tại nó. Ngay từ đầu, tôi đã khăng khăng không chịu dính dấp gì đến
bọn con gái. Nó cứ nằng nặc bắt tôi thương. Tôi ngu như bò, nghe "thương chơi" tưởng bở,
liền "phá giới" nhào vô để bây giờ đứng khép nép trước mặt nhỏ Hồng nghe nó chửi tối mày
tối mặt.