HOA LINH LAN - Trang 12

thể tạo ra số phận của chúng ta, bởi chính chúng ta mới là người quyết định
nó. Con phải luôn nhớ điều đó!"

Bà quyết định bán căn nhà hai vợ chòng đã cùng nhau gây dựng, căn nhà

đầy ắp những kỉ niệm buồn thương. Căn nhà ừ hạnh phúc đến bi thương chỉ
cách nhau chưa đầy milimet. Phải bán nó đi thôi, cho trôi xa những ngày
sầu đau ấy.

Nhưng cuộc sống đâu đơn giản chỉ là vài ba lần giao dịch. Khi bà chuẩn

bị bán căn nhà, thì bà nội cũa nó bỗng dưng xuất hiện. Lại những lời tục tĩu,
cay độc, lại những cái tát trời giáng, ại những sự phỉ báng đến tột cùng....
Bà nội nói mẹ là quân cướp ngày? Hại đời con tao, sinh ra cái giống súc
sinh, rồi lại muốn cướp nhà của nó sao?

Mẹ nó lặng im không nói. Dù sai đó cũng là mẹ chồng, người àm hắt bát

canh nóng vào mặt bà, bà cũng phải im lặng không nói. Người mà có cầm
sao đâm vào tim bà, bà cũng phải đứng im mà chờ đợi. Phải, mẹ chồng,
cũng như mẹ mình. Nếu không có mẹ chồng, sao có chồng? Không có
chống sao có đứa con này chứ?

Có trách, cũng chỉ trách mẹ nó suy nghĩ quá bảo thủ, tôn trọng mãi cái

người chưa từng tôn trọng mình. Để rồi lặng lẽ đi khỏi căn nhà mà không
mang theo một đồng nào cả. Thật giống như, một người phụ nữ xứng đáng
được dựng tượng đài.

Với số tiền ít ỏi kiềm được nhờ việc lao động miệt mài vì tương lai con

trai mình, mẹ nó cũng chỉ có thể thuê nhà, chứ chẳng lẽ mua được một căn
nhà nào dù chật chội nhất. Bằng bản lĩnh của một người phụ nữ cung Bọ
Cạp, mạnh mẽ và kiên cường, mẹ nó đã đứng vững theo thời gian và hình
thành cho con mình cuộc sống mới, không miệt thị, không bon chen, không
phải thu mình trong không gian cô đơn quá hẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.