HOA LINH LAN - Trang 10

mảy may hay biết, đằng sau lưng mình, có bao nhiêu kẻ đang mải miết
gièm pha.

Hơn ai hết, bà luôn tin rằng, con trai bà là một đứa trẻ thông minh, đáng

yêu và hoàn toàn bình thường.

Thằng bé cũng chẳng bao giờ kể hết với mẹ về chuyện bị bạn bè tẩy chay.

Nó sợ mẹ buồn. Nó sợ làm mẹ bận tâm. Nhà chỉ có hai mẹ con cứ dựa nhau
mà sống. Từ bé đến lớn, bầu trời trong mắt nó là tình yêu ấm áp của mẹ. Nó
không muốn mẹ biết, mẹ nghe thấy, mẹ nhìn thấy bất kỳ điều gì mà những
kẻ xung quanh đang làm với nó.

Kệ cho việc, khi đến trường, biệt danh "thằng không chim" vẫn bị đám

bạn bè cùng khu phố rêu rao và đem ra đùa cợt.

Bản năng của người mẹ là thứ ánh sáng dẫn đường cho tình yêu thương

vô hạn, sự bảo vệ vô điều kiện họ dành cho con cái mình. Bản năng đó đã
khiến mẹ nó, vào một ngày nọ, bỗng nhận ra bức tranh đen tối đang ám ảnh
đứa con trai duy nhất của bà.

Bà đau lòng nhận ra nó không hề có bạn, nó ăn rất ít, ánh mắt luôn đượm

buồn. Chợt một điề gì đó thôi thúc khiến nước mắt bà trao tuôn. Chao ôi,
biết bao nhiêu ngày qua, vì miếng ăn cho chúng ta mà mẹ đã quên tâm sự
với con mỗi tối, để biết hôm nay con đến trường thế nào? Có chuyện gì vui,
có chuyện gì buồn, hay tâm trạng con ra sao?

Khi tìm hiểu những câu hỏi ấy, bà biết được sự thật rằng con trai mình

đang cô đơn giữa một bầy rắn độc. Bao nhiêu ăn năn, bao nhiêu cay đắng,
bao nhiêu tủi nhục, chất chứa đầy oán hận như muốn trào tuôn, vỡ òa ngay
lúc ấy.

Con trai của mẹ thật cô đơn.

Con trai cảu mẹ không có bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.