HOA LINH LAN - Trang 25

Tôi biết, tội trạng của ông không phải như vậy. Nhưng ông không thanh

minh mà chọn ình cách ra đi lặng lẽ. Những điều ông nói cứ như thể ông có
thể chấp nhận tất cả tôi lỗi về mình. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Khánh, nghĩ
đến những trận đòn vô cớ mà cậu ấy phải chịu suốt những năm cấp hai mà
không một lần phản kháng, oán trách, kêu than hay thanh mình gì cả.
Những người đàn ông có một sự chập nhận thật kỳ lạ. Khi họ đã chấp nhận
rồi thì mặc cho tất cả xấu xa, họ vẫn sẵn sàng vơ vào minh đon giản như thế
sao?

Anh trai tôi khi đó đã trưởng thành, nói rằng tôi và mẹ cần đi khỏi nơi

đây và bắt đầu một cuộc sống mới. Anh lấy vợ ở Phần Lan, chị dâu tôi là
người ngoại quốc. Anh muốn đón mẹ sang để gần vợ chồng và con của anh.
Gia đình đoàn tụ, tiện chăm sóc. Đồng thời, anh cũng muốn tôi sang đó để
thanh thản sống mà tiếp tục học hành.

Hóa ra là cứ mỗi khi có chuyện xảy ra ở nơi bạn đã từng sống, sẽ không

thể tiếp tục sống yên ổn ở đó được nữa. Bởi những lời đàm tiếu và dị nghị
sẽ đeo đuổi mãi không thôi. Người hết thì cũng đã chết rồi, kể có tội (nếu
có) thì giờ đây cũng chẳng còn đâu. Nhưng những người vô tội, những
người đang sống, thì lại phải chịu đựng đủ mọi áp lực: áp lực của định kiến
xã hội và áp lực của mỗi quá khứ buồn đau.

Vì thế mà, bỗng nhiên tôi hiểu sâu sắc những gì Khánh đã trải qua, hiểu

vì sao cậu ấy phải rời xa chúng tôi để đi tới một nơi xa lắc. Chắc cậu ấy
cũng nhớ nhà, nhớ nơi ở cậu ấy đã từng sống và lớn lên chứ? Bởi vì tôi
cũng thế, khi ra đi... tôi lưu luyến rất nhiều.

Tôi sang Phần Lan năm lớp Mười một.

Tôi nhớ bố!

Phần Lan có quốc hoa là hoa linh lan. Anh trai tôi nói đùa rằng "Hoa

Linh Lan" đã trở về với mảnh đất của nó. Nhưng tôi biết rằng, Phần Lan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.