HOA LINH LAN - Trang 60

Hai người bọn họ bước đi trên tuyết, thong dong và chậm rãi. Không ai

nói với ai điều gì. Riêng về phần mình, Khánh cảm thấy an toàn. Tạm thời
giờ phút này, nỗi đau sẽ lắng đọng và đóng băng. Nó hoàn toàn rời xa khỏi
cậu. Tạm thời là như thế đã!

Khánh hơi quay đầu, đưa mắt nhìn sang phía cô gái.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Một sự va chạm dịu dàng.

...

Nếu một ngày nào đó, tình cờ có một ai đó, lặng lẽ như một cơn gió, nhẹ

nhàng mơn man đến bên thân xác bạn, hình ảnh người đó xâm chiếm trái
tim và con người bạn, chiếm lĩnh bạn hoàn toàn. Bạn mơ màng trong sự
giam hãm của người đó, bạn yêu nó, yêu sự giam cầm ấy. Đó là khi bạn đã
yêu người ấy... Bạn sẽ phải làm gì... Khi tình yêu ấy... bắt buộc phải chết
đi... Đơn giản chỉ là vì.. bạn sẽ chẳng thể nào làm được gì... cho người mà
bạn bất ngờ và tình cờ... đã trót mang lòng yêu mến... Bởi vì... có lẽ... ngày
mai... bắt buộc... bạn sẽ phải mãi mãi rời xa để lại nỗi đau cho ngươi mà
mình yêu thương?

...

Tình yêu là một điều tình cờ được nung nấu qua nhiều kiếp người đau

khổ. Trái tim đã chọn cho ta một nơi nương náu từ ngay khi sinh ra nhưng
phải mãi sau này, khi trưởng thành, ta mới có thể tìm về nơi ấy. Tình cảm
đó nảy sinh khi nào chẳng ai hay biết, Khánh cũng thế mà Linh Lan cũng
vậy. Khánh chẳng bao giờ tìm hiểu về những cảm giác của mình, cho dù
hằng ngày cậu vẫn xâu chuỗi cuội đời mình... rất lạ. Họ ngồi bên nhau trong
không khí lạnh lẽo ấy, cảm giác ấm nóng xoắn lấy thân thể họ lúc nào
chẳng hay. Hai bàn tay đặt xa nhau mà dường như đang gần xích lại. Đôi
chân Linh Lan đập liên hồi xuống sàn, cô đang run rẩy. Linh Lan cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.