HOA LỤC BÌNH - Trang 169

Cười khì khì, Thảo Sương nháy nháy mắt:
– Mi nói vậy là sao hả?
– Mi hỏi Sĩ Nguyên thì rõ.
Bà Ngọc Trâm cười thật tươi:
– Đến bây giờ tôi mới biết ý nghĩ của loài hoa đồng nội. Hoa lục bình.
Sĩ Nguyên là người vui nhất:
– Hoa chung thuỷ đó mẹ.
Người khách hôm nọ lại đến:
– Sao, cô có thể trả lời tôi rồi chứ?
Mỹ Thuận lắc đầu trả lời dứt khoát:
– Bản thiết kế ấy đã có chủ rồi.
Mọi người vui mừng ra mặt. Sĩ Tân đưa Thảo Sương ra ngoài cùng mọi
người.
Sĩ Nguyên nắm tay Mỹ Thuận:
– Em có còn giận anh không hả?
Mỹ Thuận điểm ngón tay lên má anh, cô nũng nịu:
– Nhờ những cánh hoa lục bình kia em mới tha cho anh đó.
Đặt lên môi cô nụ hôn Sĩ Nguyên thì thầm:
– Gái nhỏ, anh thật sự yêu em không sao kể xiết.
Mỉm cười sung sướng, Mỹ Thuận nũng nịu:
– Ai cho anh gọi cái tên đó của em.
– Nghe dễ thương quá hả?
Sĩ Nguyên ôm chầm lấy cô. Mỹ Thuận đẩy ra:
– Đừng anh! Bệnh viện mà. Người ta cười đó.
– Họ cười thì hở mười cái răng của họ.
Mỹ Thuận cười khúc khích:
– Anh thật giống trẻ con!
– Mà nè, anh đưa em về Mỹ Thuận chứ?
– Dĩ nhiên rồi! Đám cưới tụi mình sẽ trang trí toàn là hoa lục bình ...
Hai người thật là hạnh phúc, Sĩ Nguyên đưa cô đi dạo dọc theo bờ sông nơi
có thật nhiều hoa lục bình. Mỹ Thuận cười rạng rỡ!
- Hôm nay sao nhiều hoa lục bình thế hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.