HOA LỤC BÌNH - Trang 167

– Sao hả?
– Xin cho tôi thời gian.
– Được, tôi chờ cô!
* * *
Bà Ngọc Trâm không ngờ Ngân Thuỷ lại là đứa chẳng ra gì, bà đã lầm tin
cô để bây giờ ôm hận:
– Tội nghiệp, vậy mà mẹ đã trách mắng Mỹ Thuận.
Sĩ Nguyên ôm đầu:
– Mọi chuyện đã lỡ dở hết rồi.
Bà Ngọc Trâm vô cùng ân hận:
– Cũng chỉ vì không nghe lời của Sĩ Nghĩa nên mới nông nỗi này.
Tường Minh cảm thấy mình là người có lỗi cũng lên tiếng:
– Tại con quá vội tin lời Ngân Thuý hại em Mỹ Thuận. Con đã cho Ngọc
Nga và Thu Hương nghỉ việc.
Ông Sĩ Định bây giờ mới lên tiếng:
– Chúng ta chia nhau đi tìm ở các bệnh viện sẽ gặp thôi mà.
Sĩ Nguyên có điện thoại anh sáng mắt, nói với mọi người:
– Đã có tin rồi! Mỹ Thuận đang ở. ....
Bà Ngọc Trâm là người sốt sắng nhất:
– Hãy đưa mẹ tới đó chỉ có mẹ mời cứu văn được tình thế.
Tường Minh cũng xen vào:
– Con cũng đi nữa để con xin lỗi cô ấy.
Sĩ Nghĩa thì lại khác, anh vui vẻ nói:
– Chỉ cần gặp lại Mỹ Thuận thì công ty coi như được cứu.
Bà Ngọc Trâm nhìn Sĩ Nghĩa bằng ánh mắt dịu dàng hơn.
– Con nói vậy là sao hả?
Sĩ Nghĩa nói với mọi người:
– Bản thiết kế ấy nhất định Mỹ Thuận vẫn còn nhớ.
Bà Ngọc Trâm lẩm bẩm:
– Chắc hẳn con nhỏ hận ta lắm.
Sĩ Nguyên giục:
– Đi nhanh thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.