Vẻ đăm chiêu, Mỹ Thuận thở dài:
– Mình phải đi thôi, tìm việc làm để giúp mẹ chứ ?
Rất hiểu ý bạn! Nhưng cô biết vắng mình bạn sẽ buồn. Mỹ Thuận không
đành lòng, nhưng nghĩ tới mẹ cô cảm thấy xót xa hơn. Cô an ủi:
– Thỉnh thoảng rồi mình về thăm bạn.
Thảo Sương nói lẫy:
– Một tháng rồi đến một năm chứ gì?
Bật cười, Mỹ Thuận bĩu môi:
– Mi làm như là ta bỏ mẹ mình đi luôn không bằng.
Xua tay Thảo Sương lại nói:
– Dù gì thì ta cũng đâu buồn bằng người ta.
Mỹ Thuận liếc ngang.
– Chuẩn bị nói bậy rồi đó!
– Không bậy đâu, mà có bậy thì cũng trúng trăm phần trăm.
Hai người cười khúc khích. Chợt thấy chiếc áo khoác kiểu nam, Thảo
Sương vớ lấy và tra vấn:
– Nè, mi hãy khai thật đi.