HOA LỤC BÌNH - Trang 70

Vân Du

Hoa Lục Bình

Chương 4

Huệ Trinh vẫn tỏ thái độ như khinh khi Sĩ Nguyên một cách ra mặt:
– Hừ! Chứ chẳng phải cưới được tôi là may phước cho anh sao?
Sĩ Nguyên bất mãn lắc đầu:
– Nói như vậy là cô quá khinh thường tôi rồi.
Nhường mày, Huệ Tinh vẫn nói cứng:
– Tôi nói không sai chứ ?
– Đúng là không sai, nhưng đó là với người khác cơ.
– Anh nói vậy nghĩa là sao hả?
Sĩ Nguyên nhìn cô đăm đăm:
– Điều ấy cô khỏi cần phải hỏi tôi chứ ?
Bật cười khan, Huệ Trinh hất mặt:
– Tôi không hỏi anh chẳng lẽ tôi tự hỏi mình à?
– Đúng vậy!
Huệ Mai mang ra đĩa trái cây và nói:
– Mẹ bảo anh chị phải ăn cho kỳ hết
Sĩ Nguyên nhìn Huệ Mai cười buồn:
– Anh đang no lắm đấy em ạ?
Huệ Mai chẳng hiểu câu nói của anh là mai mỉa Huệ Trinh nên nói.
– Dù có no anh cũng phải cố gắng mà ăn cho mẹ vui.
Thấy em mình ăn nói hời hợt quá, nên Huệ Trinh gằn giọng:
– Em nên đi vào cho chị nhờ.
Huệ Mai cười tủm tỉm:
– Vâng, vâng! Em chẳng làm mất thời giờ quý báu của anh chị đâu.
Huệ Mai đi rồi Sĩ Nguyên chép miệng:
– Tội nghiệp cô bé chẳng hiểu gì cả.
– Ý anh muốn nói gì hả?
Sĩ Nguyên rùn vai, anh chép miệng:
– Cả gia đình ai cũng nghĩ giữa tôi và cô là đôi trai tài gái sắc ấy mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.