HOA LỤC BÌNH - Trang 72

– Hừm! Anh đừng nói khích tôi.
Xem đồng hồ Sĩ Nguyên nói nhanh:
– Tôi phải về đây. Tuỳ cô lo liệu đấy.
Sĩ Nguyên về rồi, Huệ Trinh nhận được tín hiệu của người yêu nhắn mình,
cô nhanh chân vào trong thì gặp bà Huệ Minh:
– Sĩ Nguyên đâu rồi?
Huệ Minh thờ ơ đáp:
– Về rồi mẹ.
Bà Huệ Minh nhăn mặt:
– Sao lại về?
Chẳng hiểu sao mẹ mình luôn luôn muốn mình phải về làm dâu bên ấy chứ.
– Mẹ à, anh ấy đang bận việc mà!
– Hừ! Cô đuổi người ta thì có.
Huệ Trinh phụng phịu:
– Mẹ, mẹ cứ nghĩ oan cho con!
Nắm tay cô kéo ngồi xuống bà Huệ Minh nói như than:
– Con gái lớn rồi cũng nên lập gia thất chứ!
Huệ Trinh làm như ngoan ngoãn, cô ngồi im nghe mẹ thuyết giáo, bà Minh
nói tiếp:
– Vã lại mẹ thấy Sĩ Nguyên rất hiền, lại có chí làm ăn.
Huệ Trinh lắc đầu từ chối ngay:
– Làm sao mẹ biết anh ta hiền? Con nhà giàu họ thường hay rất cao ngạo
mẹ ạ?
– Vậy còn con thì sao?
Huệ Trinh lắc đầu:
– Con không thể lấy anh ta được.
– Sao chứ ?
Huệ Tinh viện ra lý lẽ:
– Dân thành phố mà cù lần thấy mồ.
Bà Huệ Minh nghiêm khắc:
– Nó không cù lần như con tưởng đâu.
– Người ta làm ăn chứ không chú trọng bề ngoài, con hiểu chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.