HOA LỤC BÌNH - Trang 74

– Mẹ à, mẹ đang bệnh khóc như vậy là không tốt đâu.
Gục đầu lên vai Huệ Mai bà than vãn:
– Phải chi mẹ chết dược thì tốt biết mấy.
Huệ Mai hốt hoảng:
– Mẹ, mẹ đừng nói như vậy chúng con rất cần có mẹ.
Lắc đầu, bà lại nói:
– Mẹ chẳng làm được gì đâu. Ngay cả dạy dỗ các con cũng không xong.
Huệ Mai cũng khóc theo bà:
– Mẹ hãy chờ một năm nữa ra trường con sẽ về giúp mẹ.
– Nhưng chỗ người lớn mẹ biết nói làm sao với gia đình bên ấy.
Ngước nhìn Huệ Trinh, Huệ Mai tha thiết nói:
– Em thấy chị nên dừng chân, nghe lời mẹ là tốt nhất.
Huệ Trinh vẫn lắc đầu:
– Không thể được.
– Tại sao? - Huệ Mai thốt lên.
– Vì tao không thể yêu anh ta được.
Huệ Mai đứng lên, cô thắc mắc:
– Chứ chẳng phải hai người rất tâm đầu ý hợp đó sao?
– Ai nói với em như thế ?
– Em thấy hai người rất vui kia mà.
Huệ Trinh lắc đầu:
– Đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
Huệ Mai đắn đo:
– Nhưng em thấy Sĩ Nguyên rất thật lòng mới chị.
Huệ Trinh tỏ ra cao ngạo, bướng bỉnh:
– Đúng vậy, có thể anh ấy rất thích và yêu chị.
– Nhưng chị đã có người khác chứ gì?
– Huệ Mai ngạc nhiên.
– Đúng! Điều này em nói chẳng sai.
Huệ Mai kêu lên:
– Chị Hai! Chị không thể nói như vậy được, chị có biết gia đình ta ...
Đưa tay ngăn, không cho cô nói tiếp, bà Huệ Minh lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.