HOA MỘNG ẢO - Trang 131

18

Sáng hôm sau Sota bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi cho
anh chính là Akiyama Rino. “A lô!” Anh uể oải nghe máy. “Anh vẫn đang
còn ngủ hả?” Rino nói với giọng trách móc. Sota nhìn sang cái đồng hồ đặt
bên giường. Bây giờ đã là gần mười một giờ trưa.

“Cô dậy rồi cơ à, giỏi thật đấy!”
Đêm qua sau khi ăn tối, họ đi tới Shinjuku rồi lượn qua một vài quán

rượu. Sota uống rượu không phải kém nhưng vẫn bị sốc trước tửu lượng
của Rino. Vào đến quán thứ mấy rồi mà cô còn gọi tequila.

Cuối cùng họ uống đến hơn hai giờ sáng rồi trở về bằng taxi. Anh vẫn

còn lờ mờ nhớ đã chạm mặt bà Shimako nhưng không chắc chắn lắm.

“Thật ra tôi chăng thể kêu ca người khác được bởi chính tôi cũng thường

hay ngủ qua trưa. Nhưng hôm nay có chuyện quan trọng nên tôi đã để
chuông báo thức.”

“Chuyện quan trọng gì thế?”
Nghe Sota hỏi, Rino tỏ ra chán nản.
“Quả nhiên anh quên thật rồi. Anh đã hứa chắc chắn với tôi rằng bắt đầu

từ hôm nay anh sẽ tìm hiểu một cách triệt để về cây hoa khiên ngưu vàng
đó còn gì.”

“Hoa khiên ngưu à…”
“Đúng thế. Anh Gamo đã khẳng định đó chắc chắn là hoa khiên ngưu, là

một phát hiện chấn động còn gì. Anh cũng không nhở luôn há? Thật hết
biết!”

“Xin lỗi nhé! Tại tôi say quá. Tôi vẫn hiềm nghi đó chính là hoa khiên

ngưu vàng trong truyền thuyết. Thế nên mới nói ra.”

“Gì cũng được! Thế bây giờ anh tính sao? Tôi vừa mới liên lạc với người

đã từng nghiên cứu chung với ông nội tôi và hẹn hôm nay sẽ đi gặp ông
ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.