HOA MỘNG ẢO - Trang 307

nghĩ là cần phải có những công nghệ ở trình độ cao hơn cả những công
nghệ dùng để phát triển. Vì chúng ta buộc phải đối mặt với những vấn đề
mà từ trước đến giờ chưa một người nào trên thế giới có kinh nghiệm giải
quyết.”

Fujimura cau mày nói bỗng giọng trầm trầm. “Tao có thể hiểu những gì

may nòi Gamo ạ. Nhưng mà như thế sẽ nghèo lắm đấy nghen. Đã bị thiên
hạ ghẻ lạnh, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt, lại còn phải đối mặt
với những vấn đề mà mấy chục năm sau chưa chắc đã giải quyết được.”

“Trên thế giới này vẫn có những thứ di sản tiêu cực.” Sota nói. “Nếu như

chúng có thể tự nhiên biến mất thì cứ để nguyên như thế là được. Nhưng
nếu không phải thế thì phải có người đứng ra gánh lấy trọng trách đúng
không? Tao không ngại nhận lấy việc đó đâu.”

Fujimura nhìn Sota chằm chằm rồi chậm rãi lắc đầu. “Thế này là sao?

Mày đã gặp chuyện gì ở Tokyo vậy? Những suy nghĩ thật cao đẹp!”

“Tao đã gặp được người có những suy nghĩ cao đẹp mà. Tận hai người

cơ!”

Anh đứng dậy rồi tiến lại gần cửa sổ. Đúng lúc đó điện thoại của anh báo

có thư điện tử đến. Anh mở ra thì thấy là thư của Akiyama Rino. Anh chưa
gặp lại cô kể từ khi vụ án được giải quyết xong. Hai người đã hứa với nhau
sẽ có một cuộc hẹn đúng nghĩa.

Tiêu đề của thư là ‘Tái thử thách’.

Xin chào! Bây giờ anh đang ở Osaka hả? Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi

đã quyết định sẽ quay lại bể bơi. Tôi không biết mình có thể bơi được tốt
nữa hay không nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao. Trước tiên là tôi muốn
thông báo cho anh về quyết tâm của mình đã.

Đọc xong, Sota nhún vai. Có lẽ chuyện hẹn hò với cô bây giờ là không

thể rồi.

Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một đám mây trắng trên bầu trời đang hé

ra để lộ một mảng màu xanh tuyệt đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.