HOA MỘNG ẢO - Trang 50

6

“… Vì vậy chúng tôi tự hào rằng phúc lợi của công ty mà trước hết phải kể
đến là nhà ở dành cho nhân viên, so với các doanh nghiệp khác chẳng
những không hề bị kém mà còn ở mức khá cao. Về mặt đối ngoai tôi nhấn
mạnh lại lần nữa rằng công ty sẽ nỗ lục hết sức để nhân viên cảm thấy thoải
mái. Trong giai đoạn này đang có nhiều lời đồn thổi nhưng chắc chắn
không có chuyện công ty sẽ sớm đóng cửa tất cả các cơ sở, giá trị của công
ty không hề suy giảm. Tôi chân thành hy vọng các bạn sẽ xem xét một cách
tích cực.” Người đàn ông đeo kính nói một tràng dài, nhìn quanh phòng học
rồi cúi đầu. Phần tóc trên đỉnh đầu của ông ta hơi thưa.

“Có ai có câu hỏi nào hông?” vị giáo sư đang ngồi ở góc phòng lên tiếng

hỏi. Ông nói giọng Osaka.

Mặc dù có cả thảy hơn mười sinh viên đại học lẫn cao học nhưng chẳng

ai giơ tay lên cả. Ông giáo sư nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. “Sao vậy? Chẳng
nhẽ lại hổng có chi để hỏi. Làm gì có chuyện đó?”

Nghe vậy, một sinh viên rụt rè giơ tay.
“Sau thảm họa động đất sóng thần, đúng hơn là sau sự cố nhà máy điện

hạt nhân Fukushima, có khoảng bao nhiêu người xin nghỉ việc ạ?”

Vẻ bối rối thoáng qua khuôn mặt người đàn ông đứng trên bục, giáo sư

cũng tỏ ra không vui.

“Tôi không nắm được số liệu chính xác nhưng hằng năm vẫn có một số

người xin thôi việc. Thế nhưng không hề có chuyện công nhân đồng loạt
nghỉ việc sau sự cố này.

“Vậy là cũng có người xin nghỉ rồi nhỉ.” Fujimura ngồi cạnh nói thầm

vào tai Sota.

Sau đó thêm hai người nữa đặt câu hỏi, đều liên quan đến ảnh hưởng của

sự cố nhà máy điện hạt nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.