HỎA NGỤC - Trang 210

Chương 39

Marta Alvarez mỏi mệt ngước nhìn cầu thang dốc đứng dẫn từ Sảnh Năm

trăm lên bảo tàng trên tầng hai.

Mình có thể làm được mà, cô ấy tự nhủ.
Là nhân viên quản lý văn hóa và nghệ thuật tại Cung điện Vecchio, Marta

đã leo lên cầu thang này không biết bao nhiêu lần, nhưng gần đây, khi đã
mang thai hơn tám tháng, việc leo lên cầu thang này trở nên nhọc nhằn hơn
rất nhiều.

“Marta, chị có chắc chúng ta không cần đi cầu thang máy không?” Robert

Langdon nhìn đầy vẻ quan tâm và ra hiệu về phía buồng thang máy nhỏ gần
đó, được bảo tàng lắp đặt dành cho những vị khách tàn tật.

Marta mỉm cười biết ơn nhưng lắc đầu. “Tôi đã nói với anh tối qua, bác sĩ

của tôi nói việc tập luyện rất tốt cho đứa bé. Thêm nữa, thưa giáo sư, tôi biết
anh sợ bị nhốt trong không gian chật hẹp.”

Langdon giật mình trước câu nói của cô ấy. “Ồ, vâng. Tôi quên mất mình

đã nói đến chuyện đó.”

Quên mất đã nói đến chuyện đó ư? Marta bối rối. Mới chưa đầy mười hai

giờ trước, và chúng ta đã thảo luận rất lâu về sự cố thời niên thiếu để lại tâm
lý sợ hãi đó cơ mà.

Đêm qua, trong khi người bạn đồng hành phục phịch mắc lắm bệnh của

Langdon, ngài Tiểu Mái vòm, lên gác bằng thang máy thì Langdon hộ tống
Marta đi bộ. Trên đường đi, Langdon đã kể lại cho cô ấy câu chuyện khó
quên về sự cố bị ngã xuống cái giếng hoang khi còn nhỏ và việc này khiến
anh mắc chứng sợ những không gian chật chội.

Lúc này, cô em gái của Langdon vượt lên phía trước, túm tóc đuôi ngựa

vàng óng của cô lúc lắc sau lưng, trong khi đó, Langdon và Marta từ từ đi
lên, dừng lại vài lần để cô ấy có thể lấy lại nhịp thở. “Tôi ngạc nhiên là anh
muốn nhìn lại cái mặt nạ”, cô ấy nói. “Trong tất cả các tác phẩm ở Florence,
thứ này có vẻ ít thú vị nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.