khóc lóc. Ở phương diện công khai, họ trấn an chúng ta rằng họ đang tìm
kiếm các giải pháp nhưng đây vốn là những vấn đề phức tạp.”
“Những vấn đề này vốn phức tạp!”
“Với vẩn!”, người đàn ông ngắt lời. “Bà thừa biết rằng biểu đồ này mô tả
mối quan hệ đơn giản nhất - một hàm số dựa trên một biến số duy nhất! Mọi
đường trên biểu đồ này đều tăng lên trong mối tương quan trực tiếp chỉ với
một giá trị - cái giá trị tất cả mọi người đều sợ phải thảo luận. Dân số toàn
cầu!”
“Trên thực tế, tôi nghĩ điều đó hơi….”
“Hơi phức tạp hơn phải không? Thực tế, không hề! Chẳng có gì đơn giản.
Nếu bà muốn có thêm nước sạch bình quân đầu người, bà cần có số người ít
hơn trên trái đất. Nếu bà muốn giảm lượng khí thải xe cộ, bà cần lái ít xe
hơn. Nếu bà muốn các đại dương lại đầy ắp cá, bà cần ít người ăn cá hơn!”
Ông ta nhìn bà chòng chọc, giọng điệu trở nên sôi nổi hơn. “Hãy mở to
mắt ra đi! Chúng ta đang trên bờ vực diệt vong của nhân loại, và các nhà
lãnh đạo thế giới đang ngồi trong phòng họp để mất thời gian với những
nghiên cứu về điện mặt trời, tái chế, và xe hơi hybrid đúng không? Lẽ nào
bà - một phụ nữ có trình độ khoa học - lại không nhìn ra điều đó? Suy thoái
tầng ozone, thiếu nước, và ô nhiễm không phải là dịch bệnh - chúng chỉ là
những triệu chứng. Căn bệnh là tình trạng quá tải dân số thế giới, chúng ta
sẽ chẳng làm được gì hơn là dán một miếng băng gạc lên khối u ác tính đang
phát triển trên rất nhanh.”
“Ông xem loài người như một căn bệnh ung thư ư?”, Elizabeth vặn hỏi.
“Ung thư đơn giản là một tế bào mạnh khỏe tái tạo vượt ngoài tầm kiểm
soát. Tôi cho rằng bà thấy ý tưởng của tôi là khó chịu, nhưng tôi có thể cam
đoan bà sẽ thấy những phương án khác còn kém mỹ miều hơn rất nhiều khi
điều đó xảy ra. Nếu chúng ta không hành động dũng cảm thì….”
“Dũng cảm ư?”, bà lắp bắp. “Dũng cảm không phải là từ ông đang tìm
kiếm. Phải là điên rồ!”
“Tiến sĩ Sinskey”, người đàn ông nói, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ. “Tôi mời
riêng bà đến đây bởi vì tôi hy vọng rằng bà - một tiếng nói khôn ngoan của