“Kể cả cảnh sát à? Một thám tử sắp đến để lấy lời khai của tôi.”
Langdon cứng người. Anh nhìn người bảo vệ vẫn đang chĩa súng vào
mình. Rất nhanh, Langdon xoay người về phía cửa sổ và hạ giọng, thì thào
thật nhanh, “Eugenia… chuyện này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng vì Ignazio, tôi
cần cô xóa lời nhắn đó và đừng nói với cảnh sát rằng cô vừa nói chuyện với
tôi. Rõ chưa? Tình hình rất phức tạp và…”
Langdon cảm thấy họng súng ấn vào sườn anh nên quay lại nhìn người
bảo vệ, chỉ cách vài phân, đang chìa bàn tay còn lại ra để đòi lại chiếc điện
thoại của Marta.
Trên máy, có một khoảng im lặng dài, và cuối cùng Eugenia nói, “Anh
Langdon, sếp của tôi tin tưởng anh… cho nên tôi cũng vậy.”
Rồi cô ấy tắt máy.
Langdon đưa điện thoại lại cho người bảo vệ. “Ignazio Busoni chết rồi”,
anh nói với Sienna. “Ông ấy chết vì trụy tim đêm qua sau khi rời khỏi bảo
tàng này”, Langdon ngừng lại. “Chiếc mặt nạ vẫn an toàn. Ignazio đã giấu
nó trước khi chết. Và tôi nghĩ ông ấy để lại cho tôi một manh mối để tìm
nó.” Thiên đường hai mươi lăm.
Hy vọng lóe lên trong mắt Sienna, nhưng khi Langdon quay lại phía
Marta, trông cô ấy đầy vẻ nghi ngờ.
“Chị Marta”, Langdon nói. “Tôi có thể lấy lại chiếc mặt nạ của Dante cho
chị, nhưng chị cần để chúng tôi đi. Ngay lập tức.”
Marta cười to. “Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu. Anh là người đã đánh
cắp chiếc mặt nạ! Cảnh sát đang đến…”
“Chị Alvarez”, Sienna nói xen vào. “Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã
không thành thật với chị.”
Langdon vờ kinh ngạc. Sienna đang làm gì thế?! Anh hiểu hết câu nói
bằng tiếng Ý đó.
Marta cùng ngỡ ngàng không kém trước những lời của Sienna, mặc dù vẻ
bất ngờ của cô dường như là do sự thật rằng Sienna đột nhiên nói bằng thứ
tiếng Ý trôi chảy và không lẫn vào đâu.
“Trước hết, tôi không phải là em gái của anh Robert Langdon”, Sienna
nói bằng giọng đầy hối lỗi.