HỎA NGỤC - Trang 389

lâu, cuối cùng Elizabeth đã bộc bạch với ông về chứng hen suyễn lúc còn
nhỏ à những buổi điều trị bằng glucocorticoid tai hại đã hủy hoại cơ quan
sinh sản của bà.

Elizabeth không bao giờ biết được liệu sự thiếu trung thực hay chuyện vô

sinh của bà đã biến trái tim người đàn ông trẻ thành sắt đá. Nhưng một tuần
sau, bà rời Venice mà không còn chiếc nhẫn đính hôn.

Vật kỷ niệm duy nhất về chuyến đi đau khổ đó chính là chiếc bùa lam

ngọc. Cây gậy Asclepius là một biểu tượng thích hợp cho y học – một liều
thuốc đắng trong trường hợp này – nhưng bà đã luôn đeo nó kể từ khi đó.

Chiếc bùa quý giá của mình, bà thầm nghĩ. Món quà chia tay từ một

người đàn ông muốn mình sinh con cho anh ấy.

Ngày nay, đối với bà, các đảo Venice không còn lãng mạn, nh ngôi làng

biệt lập của chúng gợi lên ý nghĩ không phải về tình yêu mà về những khu
vực kiểm dịch từng được thiết lập trên đó để kiểm soát Cái chết Đen.

Khi chiếc tàu Blackbird lao qua đảo San Pietro, Elizabeth nhận ra họ đang

hướng đến một du thuyền màu xám rất lớn, hình như buông neo ở một luồng
nước sâu, chờ họ đến.

Con tàu màu xám kim khí trông như một hạng mục
trong Chương trình lá chắn của quân đội Hoa Kỳ. Cái
tên ghi rõ ở phía sau không cho biết điều gì về thể
loại tàu cả.

The Mendacium?
Con tàu hiện ra càng lúc càng lớn hơn, chỉ chốc lát Sinskey đã có thể nhìn

rõ nhất bóng người đơn đọc đúng trên boong sau – nhất người đàn ông cô
độc, nhỏ bé, nước da rám nắng, đang quan sát họ qua ống nhòm. Khi chiế
Blackbird tiến lại khoang neo đậu ở phía sau tàu The Mendacium, người đàn
ông bước xuống thang để đón họ.

“Tiến sĩ Sinskey, chào mừng bà lên tàu.” Người đàn ông sạm nắng lịch

thiệp bắt tay bà, bàn tay ông ta mềm và nhẵn, không thể là tay của một thủy
thủ. “Tôi rất mừng vì bà đến. Xin hãy theo tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.