Chương 7
Langdon lột bỏ chiếc áo choàng bệnh viện loang máu và quấn khăn tắm
quanh hông. Sau khi vã nước lên mặt, anh cẩn thận sờ những mũi khâu ở
phía sau đầu. Phần da rất đau, nhưng anh vuốt phần tóc bết lại che lên chỗ
đó, vết thương gần như biến mất. Mấy viên caffeine đang phát huy tác dụng,
và cuối cùng anh cảm thấy màn sương bắt đầu tan.
Nghĩ xem, Robert. Hãy cố nhớ xem!
Buồng tắm không có cửa sổ đột nhiên giống như một buồng giam kín,
Langdon bước ra hành lang, theo bản năng lần về phía cột sáng tự nhiên
phát ra qua một cánh cửa mở hé mé bên kia. Căn phòng giống như một nơi
ngồi học tạm bợ, với cái bàn rẻ tiền, cái ghế quay đã cũ, những quyển sách
được phân loại vứt trên sàn, và thật mừng… có cả một ô cửa sổ.
Langdon tiến về phía có ánh sáng ban ngày.
Ở phía xa, vầng mặt trời xứ Tuscany nhô lên chỉ vừa bắt đầu chạm đến
những ngọn tháp cao nhất của thành phố đang tỉnh giấc – lầu chuông, tháp
Tư viện Badia, tháp Bảo tàng Bargello. Langdon tì trán lên ô kính mát lạnh.
Không khí tháng Ba hanh và lạnh, càng làm ánh nắng mặt trời lúc này đã len
lỏi đến các sướng đồi thêm mạnh mẽ.
Ánh sáng của người họa sĩ, người ta gọi nó như vậy.
Ở trung tâm đường chân trời, một mái vòm khổng lồ lợp ngói đỏ vuông
lên sừng sững, trên đỉnh trang trí một quả cầu bằng đồng mạ vàng lóa sáng
như đèn hiệu. Vương cung Thánh đường. Brunelleschi (7) đã tạo nên lịch sử
kiến trúc bằng việc kiến tạo mái vòm khổng lồ của Thánh đường, và giờ đây,
hơn năm trăm năm sau, công trình cao hơn một trăm mười bốn mét ấy vẫn
đứng vững, một công trình khổng lồ bất di bất dịch trên nền Quảng trường
Nhà thờ lớn – Quảng trường Duomo.
Tại sao mình lại ở Florence?
Với Langdon, một người suốt đời đam mê nghệ thuật Ý, Florence đã trở
thành một trong những điểm đến yêu thích của anh ở châu Âu. Đây là thành