HỎA NGỤC - Trang 577

Langdon lập tức đeo ngay chiếc đồng hồ cổ lỗ sỉ vào cổ tay. Cái cảm giác

quai da ấm áp chạm vào da thịt khiến anh thấy bình yên một cách lạ lùng.
Lúc mặc xong quần áo và xỏ hai chân vào đôi giày lười, Robert Langdon
cảm thấy gần như lại được là chính mình.

Langdon ra khỏi khách sạn Brunelleschi, mang theo gói đồ trong một túi

xách của khách sạn mà anh xin được từ nhân viên khuân vác đồ đạc. Buổi
tối ấm áp khác thường, càng làm tăng thêm tính chất thi vị cho chặng đi bộ
của anh dọc Đại lộ Calzaiuoli tới ngọn tháp duy nhất của Cung điện
Vecchio.

Khi đến nơi, Langdon ký sổ tại bộ phận an ninh, nơi có tên của anh trong

danh sách gặp Marta Alvarez. Anh được hướng dẫn tới Sảnh Năm trăm, lúc
này vẫn rất đông du khách. Langdon đến vừa đúng giờ, cứ ngỡ sẽ gặp Marta
tại lối vào, nhưng không nhìn thấy cô ấy đâu cả.

Anh chặn một thuyết trình viên đi ngang qua lại.
“Xin lỗi?”, Langdon hỏi bằng tiếng Ý. “Tôi có thể tìm Marta Alvarez ở

đâu?”

Nhân viên thuyết trình cười tươi. “Bà Alvarez à?! Bà ấy không ở đây! Bà

ấy sinh con rồi! Catalina! Xinh lắm!”

Langdon rất mừng khi nghe tin vui của Marta. “À… hay quá”, anh đáp.

“Thật tuyệt vời!”

Khi nhân viên thuyết trình vội vã rời đi, Langdon tự hỏi sẽ phải làm gì với

cái gói mình đang mang theo.

Anh nhanh chóng quyết định rồi băng qua Sảnh Năm trăm đông đúc, đi

bên dưới bức tranh tường của Vasari và tiến thẳng vào khu bảo tàng trong
cung điện, cố gắng không để bất kỳ nhân viên an ninh nào nhìn thấy.

Cuối cùng, anh cũng tới bên ngoài hành lang hẹp của bảo tàng. Khu vực

này tối om, được chặn lại bằng cọc rào, một sợi dây chăng ngang, và tấm
biển: CHIUSO/ĐÓNG CỬA.

Langdon cẩn thận nhìn quanh, sau đó luồn mình dưới sợi dây để lọt vào

không gian tối om ấy. Anh thò tay vào chiếc túi và cẩn thận lấy gói đồ ra,
tháo lớp giấy bọt.

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.