Langdon cảm thấy hai vai mình nhẹ nhõm hẳn, lần đầu tiên kể từ khi anh
tỉnh dậy trong bệnh viện. Lãnh sự quán biết rõ chuyện gì đang xảy ra, và chỉ
lát nữa mình sẽ có câu trả lời. Langdon nhắm mắt lại và thở ra từ từ, lúc này
gần như an tâm. Cơn đau đầu đã tan biến.
“Chà, rất MI6”, Sienna lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật. “Anh là điệp
viên à?”
Lúc này Langdon chẳng rõ mình là gì nữa. Chuyện mất trí nhớ hai ngày
và thấy mình trong một tình thế khó nhận diện làm anh khó hiểu, nhưng anh
vẫn ở đây… Hai mươi phút nữa sẽ có cuộc gặp với một quan chức tòa Lãnh
sự Hoa Kỳ trong một khách sạn xập xệ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây nhỉ?
Anh liếc nhìn Sienna, nhận ra họ sắp sửa đường ai nấy đi nhưng vẫn có
cảm giác họ chưa xong việc. Anh lại nhớ tới vị bác sĩ râu rậm ở bệnh viện,
nằm chết trên sàn ngay trước mắt cô. “Sienna”, anh thì thầm, “bạn của cô…
bác sĩ Marconi… tôi cảm thấy thật kinh khùng”.
Cô gật đầu quả quyết.
“Và tôi rất xin lỗi đã kéo cô vào vụ này. Tôi biết tình thế của cô tại bệnh
viên rất bất thường, và nếu có điều tra…” Tiếng anh tắt dần.
“Không sao”, cô nói. “Tôi không lạ gì chuyện phải di chuyển.”
Langdon cảm nhận được trong đôi mắt xa xăm của Sienna, mọi thứ với cô
đều đã thay đổi vào sáng nay. Cuộc sống của chính Langdon lúc này cũng
đang hỗn loạn, nhưng anh cảm thấy trái tim mình đang hướng về phía người
phụ nữ này.
Cô ấy đã cứu mạng mình… và mình đã hủy hoại cuộc sống của cô ấy.
Họ ngồi im lặng suốt một phút, không khí giữa hai người càng lúc càng
nặng nề, như thể cả hai đều muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói gì. Suy cho
cùng, họ là những người xa lạ trong một hành trình ngắn ngủi kỳ lạ vừa đi
tới ngã ba đường, và giờ đây mỗi người đều cần tìm một lối đi riêng.
“Sienna”, cuối cùng Langdon lên tiếng, “khi tối giải quyết xong chuyện
này với lãnh sự quán, nếu có việc gì cần tôi giúp, xin hãy…”.
“Cảm ơn anh”, cô thì thầm, và buồn bã hướng mắt ra phía cửa sổ.
***