HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 156

"Hừ. Ta chỉ sợ ngươi chết. Sau này không có ai trộm rượu cho ta!"

Ngâm Tuyết bỗng vỗ vỗ lên vai Tư Hàn.

"Ngươi tư chất thông minh, từ từ nghiên cứu đi! Ta về đây."

"Ngâm thúc!"

"Cái gì?"

Tư Hàn bất giác ôm chầm lấy Ngâm Tuyết nói ra lời thật lòng.

"Từ nhỏ thúc đều chiếu cố ta."

"Thì sao?"

"Sau này không có thúc ta nhất định sẽ buồn lắm. Thúc nhớ tìm một cô

nương nào mà gả đi. Ta nhìn thấy thúc như vậy thật cảm thấy thúc quá đáng
thương."

Ngâm Tuyết bực mình đẩy hắn ra, thật muốn đạp cho tiểu tử này một cái.

Nói đông nói tây vẫn nói đến khuyết điểm không có ai để ý của y. Y cần cô
nương chăm sóc hay sao chứ? Thật đáng ghét!

"Ta đáng thương ở chỗ nào? Nói nhăng nói cuội!"

Ngâm Tuyết dứt lời thì nhanh chóng rời đi. Trên đường trở về y không

khỏi đè nén một tiếng thở dài. Có lẽ đêm nay lại đến chỗ Nhiếp Viễn uống
rượu rồi. Nhìn Tư Hàn như vậy lòng y thật khổ sở!

Từ trước đến nay Ngâm Tuyết đều không nghĩ đến tương lai của Tư Hàn,

bởi vì y cũng không biết hắn liệu có còn sống tiếp nếu giúp đại thống lĩnh
vượt qua thiên kiếp hay không nữa. Bất quá sau khi Tư Hàn bị Bạch
Nghiên đánh, nhìn thấy người chỉ còn một hơi thở y mới nhận ra một điều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.