"Ừ."
Tư Hàn vừa nghe Hoàng Thiên Ngạo nói xong thì lập tức reo lên như
một đứa trẻ lần đầu được đi chơi.
"Oa... ta thích lắm, thích lắm!"
Dứt lời, hắn vùi mặt vào y phục của Hoàng Thiên Ngạo dụi dụi mấy cái
rồi đứng bật dậy ôm lấy cổ y, cằm vùi vào gáy y hít hà mùi hương nhàn
nhạt thuộc về riêng của nam nhân này. Xong, cằm tựa trên vai y nỉ non.
"Chúng ta đi thôi, sư phụ, ta đợi không nổi nữa!"
"Ngươi là trẻ con hay sao?"
"Ta không phải trẻ con, mà là sư phụ đã già!"
"..."
"Bất quá, ta rất rất rất thích sư phụ!"
Dứt lời, hắn đánh chụt một cái vào má y rồi lại nhe răng ra cười. Hoàng
Thiên Ngạo khẽ lắc lắc đầu, vươn tay gõ vào cái trán trơn bóng của hắn rồi
đứng lên. Một tay ôm lấy eo hắn, nhoáng một cái đã bay ra khỏi cửa sổ.
Tư Hàn không sử dụng tiên lực, toàn thân như không xương dựa trên
người Hoàng Thiên Ngạo. Hai tay ôm lấy ngực y nhắm mắt lại cảm nhận
gió mát đang thổi tung mái tóc mình. Dưới chân bọn họ là trường thành
rộng lớn, từng ngọn đèn vàng đỏ nhấp nháy trong đêm. Bên dưới là những
ngôi nhà gỗ cao thấp xen nhau, trong đêm vô cùng kỳ ảo.
Hoàng Thiên Ngạo phất tay vài cái, bọn họ đã bay đến một hồ nước lớn.
Hình bóng hai người phiêu dật in trên mặt hồ xanh biếc. Hoàng Thiên Ngạo
mặc y phục vàng trắng, Tư Hàn hắc bào quấn vào nhau phiêu phiêu trong
gió. Xung quanh là rừng đào tám dặm, trong đêm trăng hoa bùng nở, cánh