HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 505

Tư Hàn trong cổ họng vô thức bật ra một âm thanh uất nghẹn. Hắn cắn

chặt khớp hàm toàn thân run rẩy, cảm thấy trái tim trong lồng ngực từng
trận nhói lên, tâm đau, hắn đang vô cùng đau đớn.

"Từ đầu đến cuối các người mang ta về đây... là để hóa giải hàn khí cho

người hay sao?"

Hoàng Thiên Ngạo yên lặng thật lâu, lát sau khàn khàn giọng.

"...Phải!"

Hứa Tư Hàn bất giác nhắm nghiền mắt. Hắn bỗng giương bàn tay run

run lên lau khô nước mắt trên mặt mình. Rồi từ từ rời khỏi thân thể Hoàng
Thiên Ngạo bước xuống đất ngẩng đầu bật ra một tràn cười.

"Ha ha... Thì ra là như vậy... quả nhiên, sư phụ chưa từng yêu ta..."

Hắn há miệng thở ra một hơi rồi ngẩn người nhìn qua cửa sổ, tròng mắt

đỏ ửng giăng đầy tơ máu. Thiên Hoa sơn đã từng là nơi hắn lớn lên vậy mà
hiện tại không còn một chút quen thuộc. Người trên giường kia đã từng là
kẻ khiến hắn yêu đến chết đi sống lại, yêu hơn cả sinh mệnh mình, nhưng
mà cuối cùng y lại nói chỉ xem mình là thuốc. Tư Hàn hít mũi một cái, lẩm
bẩm mấy câu.

"Hóa ra, tất cả các người từ đầu đến cuối đều chỉ lợi dụng ta, lợi dụng cả

tâm hồn và thể xác ta... Hóa ra cái gì là nghĩa phụ, cái gì là huynh đệ, cái gì
là người yêu... tất cả chỉ do một mình Hứa Tư Hàn ta suy tâm vọng tưởng
mà thôi. Đáng lắm... đáng lắm! Ha ha ha."

Hắn bỗng quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Ngạo, lúc này

đáy mắt hắn chỉ còn lại lệ khí.

"Hoàng Thiên Ngạo, ta hận ngươi! Cuộc đời này ta làm sai nhất chính là

yêu phải một kẻ như ngươi, hận nhất là đã trao chân tình cho một kẻ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.