HỎA PHỤNG HOÀNG
Minh Nguyệt Vô Ưu
Chương 42: Yêu Thương Lần Nữa (H)
Tư Hàn dùng thuật ẩn thân trở về Thiên Hoa sơn. Hắn nghĩ Hoàng Thiên
Ngạo sau khi chia tay mình ở rừng trúc hẳn đã trở về đây rồi. Lúc nãy, hắn
vội vã đến chỗ của Nhiếp Viễn lấy rượu nên nhất thời không kịp để ý
những chuyện khác.
Lúc này trời đã tối mịt, Thiên Hoa sơn bị bao phủ bởi một màn đêm dày
đặc. Có vài ngọn đèn lồng đỏ treo trên cao phả ra ánh sáng nhạt nhòa.
Tư Hàn chậm rãi từng bước đạp trên cỏ xanh hướng đến hang động nơi
mình từng bị cấm túc mà đi. Chính nơi này đã trải qua một đoạn luyến ái
khó quên giữa hắn và Hoàng Thiên Ngạo.
Tư Hàn dừng chân bên bờ hồ, nhìn về một khoảng đất trống, hiện tại nơi
đó cỏ mọc xanh um, năm trước tuyết còn phủ trắng. Hắn nhớ mình ngồi ở
chỗ kia đắp một người tuyết, còn nói chính là Hoàng Thiên Ngạo. Khi đó y
không để ý nhiều, còn chê hắn trẻ con rồi rời đi.
"Phải chi thời gian dừng lại tại thời khắc đó... sư phụ... ta thật sự nhớ
người!"
Tư Hàn hóng mắt về con đường trước mặt rồi lẩm bẩm một câu như vậy.
Hắn nhớ năm đó y từng cõng mình trên lưng. Cho dù hai người đi trong
tuyết nhưng bản thân cũng chưa từng cảm thấy lạnh lẽo. Trái tim đều ngập
tràn hơi thở nóng ấm của người kia. Con đường trước mặt cho dù có kéo
dài, mùa đông dù bất tận thì hắn cũng vô cùng thích thú. Năm đó, nụ cười