của hắn thật rạng rỡ. Đã bao lâu rồi hắn không thành thật cười sảng khoái
như vậy chứ?
Tư Hàn xoay đầu lại, từng bước vào hang động. Trong góc có một chiếc
giường rơm cũ kỹ. Nơi đó bọn họ từng ôm ấp nhau trải qua giấc mộng dài.
Hắn cũng nhiều lần ở trong lồng ngực y làm tổ. Đáng tiếc, thời gian biển cả
hóa nương dâu, mọi thứ rồi sẽ khác, kể cả tình cảm của con người.
"Không thể quay lại sao? Sư phụ?"
Tư Hàn ngồi xuống rũ mắt vừa đốt lên một ngọn lửa nhỏ vừa thì thầm,
hang động liền bừng sáng trong đáy mắt hắn, hắn liền ngẩng đầu nhìn xung
quanh.
Hứa Tư Hàn nhớ lại từng chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ. Hắn
nhớ ánh mắt nhu tình rực lửa của Hoàng Thiên Ngạo khi ở trong thân thể
hắn. Hắn nhớ từng vuốt ve, từng cái hôn, từng mơn trớn giữa hai người.
Nếu như đơn thuần chỉ muốn giữ hắn làm thuốc, thì y có thể dùng pháp lực
khống chế hắn mà, không phải sao? Vì cái gì còn nhu tình với hắn chứ?
Hoàng Thiên Ngạo ở địa vị cao như vậy, muốn có bao nhiêu người đều
có thể. Trước đây hắn cũng từng thấy Bạch Cửu tự mình dâng đến nhưng
cuối cùng y cũng chỉ ôm hắn, không phải sao?
Tư Hàn tựa lưng vào vách động nhắm nghiền mắt lại. Bất giác nghĩ đến
khoảng thời gian mình bị bất tỉnh. Rốt cuộc thì trong thời gian đó đã xảy
chuyện gì chứ? Cuối cùng thì hắn đã quên đi những chuyện gì? Vì sao sau
khi tỉnh dậy thì mọi thứ đều thay đổi? Hắn bị truy sát, còn Hoàng Thiên
Ngạo thì chối bỏ hắn?
Tư Hàn bỗng nhớ đến Ngâm Tuyết. Y không phải là thuộc hạ thân tín
của Hoàng Thiên Ngạo hay sao? Có thể phản y mà mang hắn chạy trốn?