HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 103

Chương

8

K

im Trang, không ngày nào không bị chú heo con ám ảnh. Học tận trên

lầu cao, thiệt xa chuồng heo, mà thỉnh thoảng nó cứ đưa mũi hỉnh hỉnh : Rõ
ràng tao vừa ngửi thoảng thấy mùi heo. Mũi hỉnh lên mãi, mùi heo chưa tới
đâu mà con Trang, coi cái dáng đã muốn giống Trừ bát giới.

Cô hiệu chăm lắm. Vẫn họp hành liên miên. Vẫn rình rập cả thầy lẫn trò.

Có điều, tỉnh bơ trước chuyện gì thì được, chớ nghe heo kêu, cô chịu không
thấu. Biết vậy, mỗi lần cô triệu tập hội đồng hay ban giám hiệu, thế nào
cũng có đứa tìm cách xuống chuồng heo, chọc phá cho heo kêu toáng lên.
Buổi họp được kết thúc sớm. Cô hiệu bươn bả, lăng xăng tắm táp, lo thức
ăn cho heo. Riết rồi con Kim Trang kêu :

- Ma quỉ ám ai đâu. Chính bả mới đang bị ma ám đó.
Nghe vậy, bỗng nhiên Phượng Hồng rầu rĩ :
- Ðâu phải chỉ có bả. Tao nè. Ma đang ám quỉ đang đè đây.
Gì nữa ? Coi, mặt Phượng Hồng, chảy dài ra một đống. Than xong, nó

còn cắn chặt môi. Nữa, thêm cái tật cắn móng tay, mất vệ sinh quá.

- Phượng Hồng. Chuyện gì nữa ?
Sơn Trà :
- Lại chuyện ông bà xáp chiến chớ gì. Lãng xẹt mày ơi. Xưa như trái đất.
Thuyền Nguyệt :
- Coi, để tao bói quẻ. Nhìn cái mặt mày... thì... Hơ, lòng mày vớ vẩn rồi.

Phải lòng anh hàng xóm phải hông ?

Kim Trang :
- Ðừng chọc nó nữa. Nói nghe coi, Phượng Hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.