- Với em. Nhưng chuyện ba lông ba lơn không hà. Anh muốn nói chuyện
đứng đắn. Làm như... kỳ quá, Huyền đã nóng ở hai tai, tay chân bối rối
không biết để đâu. Huyền lạ lùng lắm, anh chàng mà cũng muốn nói
chuyện đứng đắn.
- Trong nhóm, Phượng Hồng với em, hai đứa thân nhau nhất phải không
?
- Ðúng rồi.
Và vì hiểu Phượng Hồng nên Huyền cũng hiểu anh nữa, phải không ?
Ðiều này Huyền nhận liền, Huyền gật đầu.
- Hiểu. Hiểu nhiều lắm. Hiểu tấn bi kịch trong gia đình anh. Hiểu cả tâm
tình anh, đang được con bạn thân chia sẻ nữa...
- Huyền à. Em thật sự chưa hiểu anh.
Tuấn bỗng nhìn chăm vào mặt Huyền, và anh cứ dừng lại ở mắt Huyền,
như muốn coi cái cửa sổ tâm hồn Huyền trong đục ra sao. Ðôi mắt làm
Huyền muốn chới với...
Dù vậy, anh cũng vẫn hiểu em. Bất cứ chuyện gì xảy ra cho em, anh đều
biết. Anh biết Huyền muốn đi lên trại cải tạo thăm ba, biết Huyền lo lắng
chị Thúy, lo lắng về tương lai, anh đang thảy trong mắt em nè... Huyền...
Huyền ngồi bất động. Lòng cô đã muốn nghiêng, muốn ngả. Ðừng, đừng.
Hãy nghĩ tới. Thuyền Nguyệt, tới tình bạn... Em có nghe anh nói không ?
Huyền vẫn rất ngoan :
- Em có nghe.
- Anh muốn biết, em nghĩ về anh như thế nào ?
- Em không biết.
- Em lớn rồi mà. Huyền.
- Không, em chưa lớn. Mà anh...
Huyền kêu lên. Nửa muốn bịt tai lại, nửa muốn nghe hoài. Lạ quá, anh
chàng nói những gì vậy ? Lạc đề hết trơn rồi. Hình như anh chàng đang
tính đứng dậy. Rồi anh có vòng qua phía sau lưng Huyền không ? Tưởng