- Mà em sai rồi. Em làm sao hiểu anh bằng Thuyền Nguyệt hiểu. Em xin
lỗi.
Tuấn hạ giọng thật bất ngờ :
- Anh chỉ cần Huyền hiểu. Em hiểu cũng là đủ rồi.
Anh chàng cười, muốn dập tắt nghi ngờ trong mắt Huyền. Huyền lắc đầu
:
- Anh xạo lắm. Anh thật là xạo. Anh. làm như tụi em đui mù hết trơn ý.
- Bộ tụi em nghĩ là Thuyền Nguyệt thương anh à ?
- Bộ gì nữa. Chuyện thiệt là vậy...
- Vậy anh phải hỏi tới cho ra mới được. Nguyệt thương anh từ bao giờ
vậy cà.
- Anh hỏi anh ấy. Cả anh nữa, còn làm bộ hoài.
- Ghét... Nguyệt là bạn của tụi em, anh liệu hồn mà xạo với nó...
Anh chàng bỗng giở giọng trang nghiêm :
- Anh không có nhiều hồn, chỉ có một hồn thôi. Mà hồn anh...
Anh cầm ly nước lên, uống một ngụm rồi đặt xuống. Anh nhìn sâu vào
đáy ly nước lạnh trong vắt.
- Em khờ quá. Huyền. Anh cứ mong lòng Huyền trong như ly nước này.
Và anh uống cạn ly.
Huyền bàng hoàng, như không tin được vào câu nói mà mình vừa nghe.
Coi mặt anh chàng kia. Tỉnh khô. Dễ ghét. Huyền nhớ hai câu thơ của ai đó
mà Sơn Trà hay viết vung vãi trong tập nháp : Quá buồn nên muốn vui đôi
chút. Tôi nói lòng ra để tự cười. Anh chàng cũng quá buồn, nên muốn vui
cười chút thôi. Còn nghi ngờ gì nữa, hẳn họ đang xích mích nhau, và lòng
anh chàng đang nặng như đá.
- Em biết rồi. Ðừng dấu em nữa. Sao anh dấu hoài vậy.
- Ừ, anh muốn dấu. Lỡ dấu cho dấu luôn. Mới đó đã trở lại giọng lưỡi ba
gai. Vậy ra tới đây, nói chuyện ba hoa để nhẹ lòng thôi sao. Dù vậy, Huyền
cũng sẵn sàng giúp bạn. Nhưng con Thuyền Nguyệt cứ kín như bưng.
Nhiều lần, Kim Trang trêu chọc nó với anh chàng. Nó chỉ mỉm cười :