Huyền đặt tay lên cái gói :
- Em sẽ chuyển gói đồ này tới cho cô Hiền ngay. À. Ngay nhưng không
phải bây giờ. Ðứng dậy đi. Em đi lấy nước mà.
Huyền quay đi. Làm gì mà anh chàng cứ đủ trò vậy Huyền biết anh
chàng chắc đang buồn lắm. Phượng Hồng từng rủ rỉ với Huyền : Anh Tuấn
mỗi khi buồn, anh bày đủ chuyện để vui. Ðến Huyền hôm nay, phải có
chuyện gì chớ không phải tự nhiên, mà cũng chẳng vì gói quần áo. Lúc
Huyền đem ly nước trở ra, anh chàng lật lật cuốn tập của Huyền. Ðúng ở
giữa trang có bông hoa nhài ép đã khô queo anh chàng ngừng tay lại :
- Kỷ niệm há ?
Nhớ tới Thuyền Nguyệt, Huyền muốn trêu anh chàng cho bõ ghét :
- Ừ, của người ta cho em.
- Hơ. Nếu là bạn trai, em coi chừng thằng nhóc này có máu Sở Khanh, vì
anh thấy con Phượng Hồng cũng ép một bông nhài trong tập vở. Nó còn kể
cho anh nghe cái anh chàng đi chôm hoa của người ta, chia cho mỗi người
một bông làm kỷ niệm. Huyền quê quá. Thế ra, chuyện gì của nhóm, anh
chàng đều biết tỏng hết trơn. Còn vờ vĩnh, nói nói cười cười nữa. Làm như
Huyền không biết lòng anh nát như tương tàu kho rờ với cá bông lau, chưa
biết anh chàng đã thân thiết với Thuyền Nguyệt. Vậy mà còn bày đặt cầm
cái gói này tới cho Huyền làm gì đã chứ ? Huyền đẩy cái gói tới trước mặt
anh chàng :
- Sao anh không nhờ Thuyền Nguyệt chuyển cho cô Hiền, mà lại nhờ
Huyền nhỉ ?
Tuấn dấu nụ cười Huyền biết.
- Tại anh muốn nhờ Huyền. Anh muốn gặp Huyền.
- Chi vậy ?
- Anh không biết. Nhưng lòng anh muốn gặp Huyền.
Huyền chưng hửng. Lòng muốn gặp. Vậy, giữa chàng và nàng đã có
những bóng mây, những cơn mưa nhẹ. Giờ muốn tâm sự với Huyền chớ gì.
Huyền mỉm cười :