mệt, mẹ đi vắng, Huyền phải xuống nhà dưới vừa học vừa làm bà thần giữ
nhà. Nhưng học gì vô. Bao nhiêu chuyện tới tấp trong lòng Huyền. Kể từ
lúc Sơn Trà đi, Phượng Hồng nghỉ học theo mẹ ra Bắc. Kim Trang cũng bỏ
học mấy hôm. Nghe đâu sạp thuốc lá của mẹ con Kim Trang đang bị kẻ
khác muốn chiếm chỗ. Chuyện giúp đỡ cô Hiền cũng chưa đến đâu. Chỉ có
Huyền, nhanh chóng đem tới cho cô mấy bộ đồ của chị Thúy, để cô mặc đi
dạy lại. Huyền tắt bớt đèn, cài cửa. Dạo này, ngày nào cũng xảy ra dăm bảy
vụ cướp của, giết người. Mẹ ra khỏi nhà, dặn đi dặn lại coi chừng cửa ngỏ,
để ý ai lui tới. Giờ thì Huyền yên tâm rồi, nhưng cuốn tập mở trước mặt mà
chữ nghĩa lung tung, nhập nhòa với những hình ảnh đứa ở xa, đứa ở gần.
Rồi Huyền nghe tiếng gõ cửa. Giờ này, đoán chỉ có Kim Trang thôi. Ðôi
khi buổi tối nó ghé lại, kể lể, than thở. Cái tràn đấu tranh cho sự sống của
gia đình còn gay go quá. Rằng nó sẽ không chịu thua, cùng lắm là tao đâm
cho con mẻ một dao cho nằm nhà thương, ở đó mà chiếm chỗ. Huyền đã
khuyên bạn đừng điên như vậy. Cả một tương lai sẽ ra sao ? Nó nói :
Tương lai, thôi mày ơi, hiện tại còn không có, nói chi tới tương lai. Con
nhỏ bạn Huyền, thiệt là đời đã dạy dỗ nó tới nơi tới chốn. Huyền đứng lên
tới gần cửa. Cũng phải cẩn thận, nghe ngóng. Huyền hỏi :
- Ai.
Có tiếng gõ nhè nhẹ nữa, mà không trả lời. Huyền nghĩ là Kim Trang,
gắt :
- Trang hả mày ? Miệng mồm mày để đâu.
Chỉ có con Trang thôi. Chớ mẹ về, lúc nào mẹ cũng lên tiếng trước.
Huyền đưa tay lên cửa.
- Anh đây. Huyền.
Huyền nhận ra ngay giọng anh Tuấn. Tim Huyền bỗng nhiên đập rộn
ràng. Lạ chưa, anh chàng có việc gì mà tới Huyền vào buổi tối đã chớ ?
Huyền mở cửa. Chỉ có mỗi mình anh chàng thôi mà không có Thuyền
Nguyệt. Họ không đi cùng với nhau ? Trên tay anh chàng còn ôm cái gói gì
nữa kìa. Anh chàng đẩy xe đạp :
- Cho đem xe vô nhà. Ðể ở ngoài năm giây là biến mất.