- Vậy có chuyện gì anh nói đi. Ba giây thôi, đủ anh ba hoa rồi...
Anh chàng làm mặt tỉnh, dẫn xe vô tận bên trong, dựng xe còn giúp
Huyền kéo sát hai cánh cửa sắt lại.
- Cho ăn chắc. Quân cướp có thể nhào vô dấn xe chạy, mình đuổi theo
đâu có kịp. Mà chân tay thì bận hết trun này...
Anh chàng ôm cái gói khá cồng kềnh đặt trên bàn, cạnh cuốn sách đang
mở :
- Huyền học bài à. Có phá em... phá Huyền không ?
Dở quẻ gì đây, đang muốn nói em gái thì lại ngập ngừng cho rớt cái đuôi
đi. Mặt mày. anh chàng ván tỉnh táo, vui vẻ, như trên đời này, đừng hòng có
chuyện gì động tới anh chàng được. Nếu không được chứng kiến trận lôi
đình của anh chàng, hôm ở nhà Phượng Hồng, thì Huyền có thể quả quyết
anh chàng này chẳng thể yêu cái gì nhất trần đời mà cũng không có gì làm
anh chàng ghét nhất trần đời.
- Ðây này, ở trong là quần áo. Phượng Hồng nhờ anh đem đến, nhờ
Huyền chuyển lại cho cô giáo mất... quần. Anh có gửi tặng ké cô giáo xấp
vải may quần tây. Hàng nội thôi, nhưng tiêu chuẩn cán bộ cao cấp mới
được phân phối.
- A ha, anh chôm của ông già rồi.
- Việc gì anh phải chôm. Anh mua bán đàng hoàng, không thì ông cũng
đem ra chợ trời chớ bộ.
- Anh còn nói với ổng anh mua tặng cô giáo không đủ tiền mua quần
mặc đi dạy học. Cười nữa. ừ, cứ cười đi, nhưng phải mời anh ngồi chớ.
Anh ngồi đi. Còn phải mời nữa. Lành khách.
- Chớ anh là người trong nhà bao giờ mà không là khách. Cám ơn Huyền
mời anh ngồi.
- Nữa, anh này. Em đi lấy nước.
- Khỏi. Ngồi xuống đi. Ngồi xuống anh nói chuyện cho nghe. Bộ... nhà
đi vắng hết ?
- Nhà em, anh biết rồi. Mẹ mà đi vắng thì chỉ có mỗi mình em.